Cằn Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa rơi vào trong bát, chính nàng cũng không phát giác ánh mắt mình nhìn Doãn Thiên Lẫm mang theo một tia sợ hãi. Doãn Thiên Tịnh gả cho Mai Côn hắn lại không có một ý ngăn cản nào?
“Lương nhi buồn bực vì sao nhi ca không ngăn cản hôn sự của Thiên Tịnh?” Doãn Thiên Lẫm hỏi.
“Vâng.” Doãn Thiên Lương đáp.
Doãn Thiên Lẫm ôn hòa cười một tiếng: “Lương nhi còn nhớ rõ mình như thế nào bị sét đánh?”
Bị sét đánh? Nghe nói trên cây điện thoại cây liền bị sét đánh .... IP giữ lại rồi ...
“Ta quên rồi.” Doãn Thiên Lương nói, nàng sao biết, nàng còn từ trong miệng nha hoàn nghe nói là bị sét đánh.
Doãn Thiên Lẫm sang tỏ gật đầu: “Quả nhiên là quên. Lương nhi, hôm đó ngươi gặp chuyện không may, là Thiên Tịnh biết bên ngoài sấm đánh còn cho ngươi đi tặng đồ cho lão tổ tông. Thiên Tịnh cũng không phải là tâm địa thiện lương, nàng ta cùng Mai Côn đúng là trời sinh một đôi. Nhưng, cũng không phải nhị ca nhẫn tâm, vốn cái này là báo ứng của nàng ta ... Còn nữa, Thiên Tịnh cũng sẽ không lỗ lã.”
Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt, mẹ nó, thật TMD ác độc a, khi đó nàng mới mấy tuổi a ... lòng dạ ác độc làm cho người ta bị “thiên lôi đánh”. Hai người này thật đúng là sài lang hổ báo --- phi!
“Lương nhi, nhị ca còn có chuyện muốn hỏi, cũng là chỗ nhị ca vẫn không có suy nghĩ ra.” Doãn Thiên Lẫm nhìn nàng cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176181/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.