“Vậy thì ngủ ngon đi.” Doãn Thiên Lương nói. Đây có phải là thử thăm dò nàng trước hay không? Nhìn động tác lưu loát này phải tin anh ta là một đứa trẻ thật đúng là khó khăn.
Sáng sớm ngày thứ hai Doãn Thiên Lương còn ngủ, cảm giác trên mặt ngứa một chút, thuận tay đánh một cái ... cảm nhận rất giống da lông. Mở mắt nhìn một chút, OMG ... một mảnh da lưng thật to.
“Oh a, nàng nắm tóc vi phu làm gì?” Lục Quân Tắc quay đầu lại ngắm nàng một cái: “Không bỏ được vi phu để rời giường?”
Buông lỏng tay, tảng đá chết, tại sao anh lại tự luyến như vậy. Rõ ràng là anh cố ý dùng tóc quấy rầy để cho tôi không ngủ ngon, hôm nào cạo trọc đầu của anh xem anh còn tác quái.
Nhìn Lục Quân Tắc tìm quần áo chậm dãi mặc Doãn Thiên Lương thật muốn trợn trắng mắt, đây chính là sáng loáng a, chẳng lẽ muốn quyến rũ nàng đến ăn anh ta?
Nàng bây giờ còn không đói bụng, đối với thịt gì đó còn không có hứng thú.
Nha hoàn buộc tóc cho anh ta, khôi phục bề ngoài cẩn thận tỉ mỉ, anh ta đẩy cửa đi ra ngoài trước Doãn Thiên Lương mới đứng dậy, Hương Châu và Tiểu Đào ở trên giường lật một lần mới đưa đồ trang sức tìm đủ, trong đó một cái trâm hoa còn rớt cái hạt châu. Hai người cầm một đống trang sức nho nhỏ nhìn nàng một chút, trên mặt thay đổi thất thường.
Hương Châu chải tóc cho nàng, mắt thấy Hương Châu đổ dầu bôi tóc ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176137/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.