Trong ấn tượng đại khái còn có thể tìm được chỗ ở của Nhậm Quân Tử, rẽ vào con đường nhỏ bảy ngoặt tám lượn thật vất vả mới tìm được: hai gốc cây hoa đào, hoa vẫn nhỏ mềm mại như cũ, nhưng không còn có ai treo trên cây rồi.
Đi tới dưới tàng cây, chỗ này an tĩnh đến chút âm thanh cũng không có, Nhậm Quân Tử vượt qua như thế nào? Cô ấy bây giờ đã đi nơi nào? Nhớ cô ấy ôm cánh tay Doãn Liệt gọi “Tần tiên sinh”, vị Tần tiên sinh này là ai?
Nhìn kỹ một chút xung quanh không có ai, Doãn Thiên Lương túm túm ống quần trèo lên cây, đừng nói hoa này làm rất giống thật, tỉ mỉ ngửi còn giống như có mùi thơm, không biết là người nào giỏi tay nghề làm ra, cũng ngắt một bông hoa, sau này giữ làm kỉ niệm đi.
Ngẩng đầu nhìn hướng ngọn cây một chút, trong các kẽ hở rậm rạp của hoa chỉ thấy bầu trời nhỏ, không biết ban đầu Nhậm Quân Tử ngồi ở đây, Doãn Liệt vì nàng chuẩn bị những bông hoa trên cũng có chút ... Bên kia hình như có ít chữ, chuyển qua xem một chút, là dùng dao găm khắc ra rất nhiều câu thơ, đều là rải rác ... thí dụ như “Cả đời sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, lại ốm tương tư.”, “Hai chuyện nếu lâu dài thì tồn tại chiều mai sớm hôm”, “không tự đính giá, chết khó quên”, “hỏi thế gian tình là vật gì? Trực giáo nhân sinh tử tương hứa.” ...
“Hứa cùng sông chết ... vậy hôm nay ngươi còn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176101/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.