Khi Doãn Thiên Lươngtỉnh lại thì đã là hoàng hôn, con ngươi đảo mắt nhìn xung quanh mộtchút, không có ai, , ý nghĩ đầu tiên chính là: xong rồi, rốt cục vẫnphải rơi vào miệng cọp.
Giật giật cả người yếu ớt, vén chăn một chút nhìn quần áo mình, quả nhiên đã dổi qua ... Xong rồi, trong sạch của mình.
“Con mẹ nó Lý Đằng Long, bà cô ta nếu bỏ qua cho ngươi, bà cô ta cũng khônghọ Doãn.” Ngồi dậy: “Có người hay không? Lăn ra đây cho ta ...”
Lăn tới đây chính là cái nha hoàn, hai nha hoàn lạ mặt, cẩn thận bưng cáikhay, vật trên khay có hình dáng như chén thuốc, nha hoàn cẩn thận đitới mép giường: “Phu nhân, nên uống thuốc.”
Doãn Thiên Lương một phen lật chén thuốc đó: “Đừng đụng vào ta, bọn thổ phỉ các ngươi.”
Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau sau đó nhỏ giọng nói: “Phu nhân, ngài nóicái gì đó? Chúng ta là người làm của Quận vương phủ, có phải là thổ phỉđâu.”
Á ... không phải là thổ phỉ?
“Đây là nơi nào?” Doãn Thiên Lương hỏi. Ông trời phù hộ đây không phải là hang ổ thổ phỉ.
“Nơi này đương nhiên là dịch quán, thiếu phu nhân ngài có chút nàng lên, phu nhân cố ý để cho nô tì nấu thuốc đưa tới cho ngài.” Nha hoàn nói. Nghenói hai vị phu nhân trên đường gặp thổ phỉ, đoán chừng thiếu phu nhân bị dọa sợ, cũng khó trách, vẫn là nuôi trong khuê phòng, ngay cả lão phunhân nhà các nàng cũng bị giật mình sinh bệnh đang phỉa uống thuốc đó.
“Thật? Thật là dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176067/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.