"Chủ tử! Chủ tử! Biên quan đại thắng! Hoàng thượng nói muốn khao thưởngtam quân đấy!" Vẻ mặt Đông Mai vui mừng chạy vào, Lưu Uyển Thanh lập tức đứng lên, mặt lộ vẻ vui mừng cầm tay Đông Mai cũng có chút kích độngnói: "Thật là? Tiểu tử này, nửa năm qua tin tức kiểu ấy truyền khôngbiết bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào cũng không chính xác, cũng sắp đến cuối năm rồi. . . Lần này quả thật sẽ trở về hả?"
"Đương nhiên là thật, chủ tử, Nhị. . . Nhị thiếu gia sắp trở về rồi ! Nghe nói đại quân đã qua Vị sông rồi!"
"Vị sông? Tính như vậy, cho dù là đi chậm nữa, không qua cuối tháng liền có thể vào kinh rồi !"
"Đúng vậy đó, chủ tử. . . . . . rốt cuộc Nhị thiếu gia cũng trở vềrồi." Lưu Uyển Thanh nhìn bộ dáng vui vẻ của Đông Mai, trong lòng căngthẳng, không biết có phải là tự nàng nghĩ không, cái bộ dạng ấy, ban đầu lúc Nhị ca ca đi, Đông Mai cũng chỉ là một đứa trẻ a, cho dù là vì nàng cũng không đến nỗi vui vẻ như thế, thậm chí sắc mặt vui mừng kia cònhưng phấn hơ nàng gấp mấy lần.
"Chủ tử? Chủ tử, người nghĩ gì thế?"
"A. . . Không có việc gì, chỉ là đã mười một năm không thấy Nhị ca,không biết hiện giờ Nhị ca đã ra bộ dáng gì rồi, có phải như năm đó haykhông . . ."
"Dĩ nhiên là diện mạo anh tuấn, vóc người to lớn vĩ đại, nô tỳ thấynhững người võ tướng đều rất uy vũ, Nhị thiếu gia của chúng ta đươngnhiên sẽ tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-vo-ke/1611383/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.