"Chủ tử, cái kiểu áo nhỏ này nhìn thật vui mắt, đây là kiểu hoa văn gìvậy ạ? Nô tỳ cũng chưa từng thấy qua." Lưu Uyển Thanh cười cười, kiểuhoa văn này sợ là sang năm mới có thể phổ biến ở Kinh Thành, tất nhiênbây giờ vẫn chưa có người thấy qua.
"Trong lúc rãnh rỗi ta mò mẫm suy nghĩ thôi." Xuyên qua cửa sổ nhìn ánhmặt trời bên ngoài: "Ngươi nói nhị ca đã đi nhiều năm như vậy, cũng nêntrở lại rồi chứ, nghe nói biên quan bên kia đã đánh thắng trận rồi."
Đông Mai nghe Lưu Uyển Thanh nhắc tới Lưu Nhân Phúc, sắc mặt cũng vuimừng: "Đúng vậy a, hôm nay tiếng tăm Nhị thiếu gia của chúng ta ở biênquan đã là một Tướng quân tiên phong lừng lẫy rồi đấy. Lúc này biên quan đại thắng chắc hẳn đại quân sẽ lập tức thu quân về triều rồi, Nhị thiếu gia của chúng ta nhất định sẽ cùng trở lại, đến lúc đó dĩ nhiên là được tăng tước vị, như vậy chủ tử người ở Vương phủ cũng khiến cho VươngPhi, Vương Gia coi trọng một chút ."
Nhìn bộ dáng đắc ý của Đông Mai, Lưu Uyển Thanh cười: "Ngươi a, ngườikhông biết còn tưởng rằng ta bị bao nhiêu uất ức đấy." Chỉ là huynh đệnhà mẹ nàng tốt, nữ nhi trong nhà đã xuất giá đi tự nhiên cũng tốt theo.
Đông Mai nhớ từ lúc vào Vương phủ, mỗi ngày chủ tử đều phải vông cùngcẩn thận, còn chịu nhiều uất ức như vậy, trong lòng đã cảm thấy khóchịu, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, tất cả rồi sẽ tốt, nô tỳ thấy hiện giờ thế tử gia đặt người ở trong lòng. Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-vo-ke/1611382/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.