Khi Lưu Uyển Thanh tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi, lúc mở mắt ra liền thấy đôi mắt đo đỏ của Đông Mai, Trúc Lục và Đông Tú đang đứng trước giường nàng trông coi, Thúy nhi. . . à không, hiện tại nên gọi là Lưu ma ma lại đang bưng chén thuốc đi vào, thấy nàng tỉnh táo, vội vàng thả chén thuốc trong tay ra, đi tới: "Đáng thương, chủ tử, người chịukhổ rồi."
Lưu Uyển Thanh muốn mở miệng nói chuyện, mới phát hiện mình không thể thốt ra từ nào được. . .
Đông Mai vội vàng bưng ly trà qua, Trúc Lục thận trọng đỡ Lưu Uyển Thanh dậy. Sau khi Lưu Uyển Thanh uống ngụm nước trà cảm thấy cổ họng mìnhđược dễ chịu hơn đi một chút, nhớ đến đêm qua, nàng vốn tưởng rằng sẽgiày vò như vậy đến chết, không khỏi cảm thấy có chút thê lương. . . . . .
Thấy đôi mắt nàng đỏ lên, Lưu ma ma cầm khăn xoa cho nàng: "Chủ tử, đêmqua thế tử gia uống nhiều quá, mong người lượng thứ. Suốt đêm qua thế tử gia không hề chợp mắt, chỉ ngồi canh giữ ở bên cạnh người, chắc hẳntrong lòng ngài ấy đã hối hận vô cùng. Sáng sớm hôm nay đã phải sang chỗ Vương phi báo rằng người bị bệnh, nhiễm phong hàn, lại vội vàng đi vàotriều rồi."
Thấy Lưu ma ma nói như vậy, Lưu Uyển Thanh tự giễu cười cười: "Ngươikhông cần phải an ủi ta như vậy, ta sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặtnày. Dù sao vinh nhục nửa đời sau của ta chỉ có thể dựa vào một câu nóicủa hắn."
Lưu ma ma thở dài, hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-vo-ke/1611377/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.