“Cũng không đến nỗi không tốt, ăn mặc đều ổn, mặc dù không thể so được với thời điểm còn ở Kinh thành nhưng cũng coi như không tệ. Hiện giờ ta cũng đã thông suốt, ngày cứ vậy trôi qua cũng được.” Triệu Tình Lam thầm nghĩ, vừa đi vừa không để ý nói.
“Sau này sẽ tốt tôi. Ta chợt nhớ ra, trước khi ta tới đây có gặp Sầm di, Sầm di có nhờ ta chuyển lời tới nàng, nhắn nàng nhớ bảo trọng thân thể, những chuyện khác không cần quan tâm.”
Chuyện đến huyện Sơn Nam này là ý muốn nhất thời của Ninh Mặc Hiên, đương nhiên không có nhiều người biết, ngay cả Sầm Mộ Vân cũng không biết được, chỉ là Ninh Mặc Hiên muốn quan tâm đến Triệu Tình Lam lại không biết phải mở miệng như thế nào, vì vậy chỉ có thể lấy Sầm Mộ Vân ra làm cái cớ.
“Người gặp mẫu thân ta? Bà có tốt không?” Triệu Tình Lam nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, lập tức quay đầu lại nói.
“Sầm di rất tốt, hiện tại đã mua một viện ở bên ngoài cư ngụ, là một tiểu viện tam tiến, ta cũng đã qua đó coi rồi, mặc dù so với điều kiện trước kia có chút nhỏ, cũng không khang trang bằng, nhưng Sầm di vốn là một người thông minh, tiểu viện được bà xử lý rất tốt, vô cùng ấm áp, rất có cảm giác gia đình.” Ninh Mặc Hiên cười cười nói với Triệu Tình Lam.
Trong suy nghĩ của Ninh Mặc Hiên, Triệu Tình Lam chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, hiện giờ phải xa mẫu thân, khó tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-thanh-the/1905768/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.