Dịch Cẩn Ninh và LẠc Tiếu tiếu cùng bị mang về Cẩm Thành.
Trong một phòng giam, Dịch Cẩn Ninh cầm tay Lạc Tiếu Tiếu, vô cùng ân hận nói: “Tiếu Tiếu, rất xin lỗi ngươi, là ta làm liên luỵ đến ngươi!”
“Chúng ta là tỷ muội tốt, gì mà liên luỵ với không liên luỵ!”
Lạc Tiếu Tiếu cắt ngang lời nàng, cố ý nghiêm mặt, biểu cảm đù nghịch này đã lấy lòng Dịch Cẩn Ninh, nàng khẽ cười một tiếng, thanh âm dễ nghe truyền ra ngoài cửa phòng giam.
Canh giữ cửa lao là một đại thúc tuổi hơn bốn mươi, bởi hàng năm canh giữ ở đây, không thấy ánh mặt trời nên sắc mặt ông hơi trắng. Chỉ thấy lúc này khuôn mặt ông ta đầy vẻ đáng khinh, vừa thấy là đã biết nhiều năm chưa thấy đồ mặn.
Ông ta nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười, liền xoa hai tay, vẻ mặt tà mị nhìn chằm chằm hai đại mỹ nhân trong lao. Ông trời đúng là thấy ông ta đáng thương, biết ông ta tịch mịch không chịu nổi đành đưa đại mỹ nhân đến.
Không, là hai người!
Hôm qua Hoàng thượng sai người giam giữ hai người này trong đây rồi chưa từng đến xem xét, cũng không nói câu gì quan tâm. Chỉ nói đừng đói chết các nàng, để lại một câu chẳng hiểu ra làm sao rồi cứ thế bước đi.
Ông ta nhớ Quận Vương còn quay đầu trừng mắt, liếc một nữ nhân trong hai người này, chẳng lẽ là thị thiếp của Hoàng đế hoặc Quận Vương?
Ông ta vừa nghĩ như vậy, nháy mắt liền nổi sắc tâm.
Đã là nữ nâhn Hoàng đế không cần, để ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-song-sinh/1584437/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.