Chương trước
Chương sau
Lúc Nạp Lan Tuyết từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Lí Vị Ương cùng Húc Vương Nguyên Liệt đang đứng trong sân, nàng trấn định lại thần sắc, bước đến, giọng nói trầm thấp: "Dù thế nào, ta vẫn phải cám ơn Quách tiểu thư, hôm nay làm tất cả chuyện này vì ta."
Lí Vị Ương chớp mắt, ôn nhu nói: "Trước đây cô nương có ơn với ta, sau này lại trị bệnh cho mẫu thân, ta vẫn chưa hồi báo, việc này cũng không tính là gì. Có một số việc phải nhanh chóng giải quyết, bằng không sẽ trở nên nghiêm trọng, cũng giống như chữa bệnh vậy, cô nương là đại phu, hẳn sẽ hiểu rõ ý ta."
Nạp Lan Tuyết đương nhiên hiểu ý của nàng, thiếu nữ này đang nói cho nàng, tình cảm của nàng cùng Quách Diễn đã biến thành khối u ác tính, nếu không sớm giải quyết sẽ làm cho cả hai người bị thương nghiêm trọng. Nàng nhìn đối phương, ánh mắt thấp xuống, nói: "Cám ơn ý tốt của tiểu thư, ta đã hiểu."
Nạp Lan Tuyết xoay người bước ra phía ngoài, Lí Vị Ương trong lòng vừa động, đột nhiên gọi nàng lại, Nạp Lan Tuyết quay đầu, sắc mặt tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ, Lí Vị Ương thấy nàng như thế, trong lòng càng thương tiếc, khẩu khí cũng nhẹ nhàng thêm ba phần: "Đa tạ cô nương không nói cho nhị ca, về chuyện của nhị tẩu."
Trần Băng Băng đã từng phái người đi giết Nạp Lan Tuyết, đối phương lại không để cho Quách Diễn biết, với tính cách của Quách Diễn, nếu hắn biết được chuyện này nhất định không sẽ tha thứ cho Trần Băng Băng , mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên bất hòa, quan hệ giữa hai nhà Quách Trần cũng sẽ trở nên căng thẳng.
Nạp Lan Tuyết cất giọng nhẹ nhàng: "Ta chẳng phải vì bọn họ, mà là vì bản thân ta, nếu chuyện này lộ ra, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn, bản thân ta lại sinh ra chờ mong vô vọng, một lần kết thúc tất cả không phải là rất tốt sao?"
Lí Vị Ương ánh mắt có phần chua xót, nàng quay mặt đi, phân phó Triệu Nguyệt, nói: "Ngươi đưa Nạp Lan cô nương trở về y quán."
Triệu Nguyệt lên tiếng: "Vâng." Sau đó cung kính đưa Nạp Lan Tuyết ra ngoài.
Lí Vị Ương nhìn vào trong phòng, thấy ánh nến trong phòng đột nhiên bị dập tắt, nàng biết nhị ca không muốn bất kỳ kẻ nào vào phòng quấy rầy. Nàng thở dài, ôn nhu hướng về phía Nguyên Liệt, nói: "Chúng ta cũng phải trở về."
Sáng sớm ngày thứ hai, Lí Vị Ương bị một trận âm thanh ồn ào làm bừng tỉnh, nàng rất tỉnh ngủ, nghe tiếng động bỗng chốc ngồi dậy. Triệu Nguyệt vội vã bước vào, vén màn lên, bẩm báo: "Tiểu thư, tối qua đã xảy ra chuyện."
Lí Vị Ương hiếm khi thấy thần sắc Triệu Nguyệt khẩn trương như thế, trong lòng trầm xuống, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Nguyệt thấp giọng nói: "Vừa rồi Húc Vương điện hạ đưa tin tới, đêm qua Kinh Triệu Doãn đại nhân dẫn theo một đám nha dịch xông vào biệt viện, tra xét chung quanh, còn nói là nhận được mật tín, có người mật báo Quách gia nhị công tử đang trốn ở biệt viện."
Lí Vị Ương nhíu mày, nói: "Nhị ca có xảy ra chuyện gì không?"
Triệu Nguyệt thần sắc thả lỏng, nói: "Cũng may Húc Vương điện hạ đã sớm có kế hoạch, người vừa xông vào đi, nhị công tử liền theo hộ vệ đi vào mật đạo, rời khỏi biệt viện, điện hạ nói những nơi khác không an toàn, hiện thời đã đưa người trở về Quách phủ."
Lí Vị Ương vẻ mặt trầm ngâm, lập tức nói: "Giúp ta rửa mặt, thay y phục, ta muốn đi gặp phụ thân."
Triệu Nguyệt có chút lo lắng, nhắc nhở nàng: "Tiểu thư, mọi người đã biết những chuyện xảy ra ngày hôm qua."
Lí Vị Ương hiển nhiên không chút để ý, nói: "Biết thì thế nào, ta dẫn Nạp Lan Tuyết đi gặp nhị ca chẳng lẽ có gì không đúng sao?"
Triệu Nguyệt dè dặt cẩn trọng, nói: "Đương nhiên không phải không đúng, chẳng qua dưới tình huống như vậy, sẽ làm cho mọi người có chút nghi ngờ." Nếu là nhị thiếu phu nhân, chỉ sợ sẽ làm lớn chuyện.
Lí Vị Ương cũng không them để ý, mặc xong y phục, chậm rãi ăn điểm tâm, xong việc mới đi tới đại sảnh.
Lúc này, tất cả người Quách gia đã ở trong phòng chờ nàng, thấy nàng vừa đến, Trần Băng Băng tựa ghế đứng lên, trong ánh mắt đã dấy lên ngọn lửa, nói: "Gia nhi, ngày hôm qua kết quả muội đã làm cái gì?"
Lí Vị Ương ánh mắt bình tĩnh, nhàn nhạt cười, nhìn thẳng vào Trần Băng Băng, nói: "Ồ, nhị tẩu cảm thấy ngày hôm qua muội đã làm cái gì?"
Trần Băng Băng cắn răng, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ cùng phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp có thêm ba phần lãnh khốc, giọng nàng lạnh lùng, nói: "Muội vì sao lại dẫn Nạp Lan Tuyết đi nhị ca!"
Ánh mắt Lí Vị Ương nhìn chung quanh một vòng, ngoại trừ Trần Băng Băng, không ai dùng ánh mắt chất vấn với nàng như vậy, trên mặt bọn họ chỉ có nghi hoặc cùng sầu lo.
Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói: "Nạp Lan Tuyết từng có hôn ước với nhị ca, nàng ngàn dặm xa xôi đến Đại Đô tìm người, Quách gia không giải quyết đuọc, thì nhị ca sẽ giải quyết! Để bọn họ gặp mặt một lần rồi kết thúc, nhị tẩu cảm thấy muội làm như thế không đúng sao?"
Trần Băng Băng lúc biết được Lí Vị Ương dẫn theo Nạp Lan Tuyết đi gặp Quách Diễn, trong lòng nàng vô cùng oán hận cô em chồng này, không hiểu sao nàng lại thân cân với người ngoài là Nạp Lan Tuyết như vậy, nhưng hiện tại, thấy Lí Vị Ương thần sắc lạnh nhạt, cũng không hề thể hiện ra bộ dáng hổ thẹn, Trần Băng Băng lại bắt đầu hoài nghi bản thân có phải quá đa tâm hay không, có lẽ đúng là Lí Vị Ương mang theo Nạp Lan Tuyết đến để giải quyết việc này, cũng không hề có ý gì khác.
Lúc này, Quách phu nhân mở miệng nói: "Nhị ca con đã trở về, mẫu thân bố trí cho nhị ca con ở viện phía sau phật đường, tạm thời không có người nào khác biết đến, cũng may là hôm qua, Húc Vương điện hạ sớm nhận được tin tức, nếu Quách Diễn bị người ta bắt được, sẽ chứng thực tội danh Quách gia che giấu khâm phạm, mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết."
Lí Vị Ương vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Mẫu thân đừng lo lắng, Gia nhi đã giấu nhị ca ở biệt viện,thì sẽ không để người khác đưa nhị ca đi dễ dàng như vậy được, về phần Nạp Lan Tuyết..." Nàng liếc mắt nhìn Trần Băng Băng, nói: "Muội biết nhị tẩu đang nghĩ gì, nhị tẩu đang hoài nghi tất cả đều là do Nạp Lan Tuyết để lộ ra, không phải sao?"
Trần Băng Băng tay khẽ run, chính bản thân nàng cũng không nhận ra được, nàng chậm rãi ngồi xuống ghế tựa, từ từ nói: "Không sai, người ta hoài nghi chính là Nạp Lan Tuyết, nàng ta bị nhị ca muội vứt bỏ, lòng mang oán hận, có ý đồ trả thù, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Nói đến cùng, nếu muội không dẫn theo nàng ta đi đến biệt viện, quả quyết không sẽ xảy ra chuyện này!"
Lí Vị Ương cười cười, vẻ mặt xuất hiện một tia trào phúng khiến Trần Băng Băng nhìn không hiểu.
Trần Băng Băng ngạc nhiên hỏi: "Tiểu muội, muội không tin ta sao?"
Lí Vị Ương buông ánh mắt xuống, cười nhẹ: "Nhị tẩu không cần đa tâm, muội không có ý gì khác."
Trần Băng Băng nhíu mày, nàng không biết ánh mắt Lí Vị Ương như vậy là có ý gì, nhưng trực giác của nàng ý thức được có gì đó không đúng. Thời gian qua chung sống cùng Lí Vị Ương, Trần Băng Băng cũng biết, đối phương trên mặt lãnh đạm, sau lưng cũng là vô tình, dù là một hạt cát cũng không để vào mắt, càng là những lúc nàng ôn nhu, thì thủ đoạn càng lợi hại, nàng không muốn đắc tội đối phương, nhưng nàng không có cách nào giải thích, Lí Vị Ương vì sao lại thích Nạp Lan Tuyết đến vậy, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của nàng. Càng nghĩ như vậy, nàng càng tin lời Phúc Nhi nói, cảm thấy Nạp Lan Tuyết kia dụng tâm kín đáo, bằng không vì sao lại khiến Lí Vị Ương cũng phải vây quanh nàng ta?
Quách Trừng đứng bên cạnh thở dài một tiếng, nói: "Cũng may nhị ca không xảy ra chuyện gì, chuyện này ... Cứ như vậy coi như kết thúc."
Trần Băng Băng lại quả quyết cự tuyệt: "Không, chuyện này nhất định có liên quan đến Nạp Lan Tuyết! Bằng không vì sao nàng ta vừa đến chỗ Quách Diễn, liền lập tức xảy ra chuyện? Nói không chừng là nàng ta lòng mang oán hận, mật báo với người khác! Những chuyện này đều có khả năng xảy ra, các người vì sao chuyện gì cũng tin tưởng nàng ta như thế? Đều điên hết rồi hay sao?"
Trần Băng Băng luôn miệng chất vấn, hoàn toàn không còn bộ dáng ôn nhu xinh đẹp của ngày xưa nữa.
Tất cả mọi người giật mình nhìn nàng, nhất là Quách phu nhân, không biết vì nguyên nhân gì, lại có thể khiến cho Trần Băng Băng trở nên khí thế bức người như thế, kể cả nếu Nạp Lan Tuyết thật sự bán đứng Quách Diễn, bọn họ có tư cách gì mà chỉ trích được nàng ấy? Là bọn họ trước kia có lỗi với nàng, Nạp Lan Tuyết lòng mang oán hận cũng không có gì kỳ lạ.
Đúng lúc này, tỳ nữ từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, khom người bước đến bên cạnh Quách phu nhân, thấp giọng bẩm báo vài câu, Quách phu nhân sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía mọi người, nói: "Ta có việc, đi một chút sẽ trở lại." Quách phu nhân vẫy vẫy tay với Lí Vị Ương, lòng nàng vừa động, lập tức bước lên đỡ Quách phu nhân, hai mẹ con cùng đi ra ngoài.
Trần Băng Băng mặt biến sắc, ánh mắt nhất thời trở nên đông lạnh, nàng nhìn Quách phu nhân, đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt bà, nói: "Mẫu thân, rốt cuộc mẫu thân đứng về phía ai?" Nàng nói những lời này rõ ràng là đang chất vấn, nàng muốn Quách phu nhân đưa ra lựa chọn, nếu không chọn Trần Băng Băng nàng, thì sẽ là Nạp Lan Tuyết! Nàng quyết không cho phép Quách phu nhân có chút thieenjj ý nào với Nạp Lan Tuyết.
Quách phu nhân nhìn con dâu, nhất thời dừng bước, nhíu mày.
Trần Lưu công chúa mở miệng nói: "Băng Băng, con lại đây, ta có lời muốn nói với con!"
Trần Băng Băng sửng sốt, lập tức nhìn về phía tổ mẫu, Trần Lưu công chúa vẫy tay với nàng. Trần Băng Băng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn bước về phía Trần Lưu công chúa. Quách phu nhân cùng Lí Vị Ương nhân lúc này mới có thể rời khỏi đại sảnh. Trần Băng Băng nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Trần Lưu công chúa lúc này giữ tay nàng lại, Trần Băng Băng tim đập nhanh hơn, nhìn về phía bà.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, con vẫn là nàng dâu của Quách gia, điểm này, mẫu thân con biết, muội muội con biết, phu quân của con trong lòng cũng rất rõ ràng, bọn họ sẽ không làm chuyện gì có lỗi với con, yên tâm đi." Trần Lưu công chúa thần sắc bình thản, hiển nhiên sớm hiểu hết tất cả mọi chuyện, những người còn lại, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.
Trần Băng Băng cắn chặt răng, nàng đương nhiên biết người Quách gia rất giữ chữ tín, đã cưới nàng vào cửa, thì sẽ không thay đổi, huống chi ván đã đóng thuyền, có năng lực thay đổi được gì đây? Nhưng nàng luôn cảm thấy Nạp Lan Tuyết là một mầm tai hoạ, quyết không thể để nàng ta tiếp tục gây tai họa cho Quách gia như vậy, gây tổn hại đến nàng cùng Quách Diễn. Trần Băng Băng nghĩ như thế, tring ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, mà nha đầu Phúc Nhi bên cạnh cũng đang cúi đầu, che lại nét âm trầm trong con ngươi.
Lúc này trong đại sảnh, Tề Quốc Công trầm tư mãi không thôi, Quách Trừng cùng Quách Đôn trong lòng vô cùng lo lắng, ngay cả Trần Lưu công chúa cũng là bộ dáng lo lắng trùng trùng, không một ai chú ý đến thần sắc của nha đầu Phúc Nhi.
Trong đình hóng mát, Nạp Lan Tuyết quỳ gối trước Quách phu nhân, cầm vòng ngọc trong tay trả lại cho bà. Quách phu nhân sửng sốt, nói: "Ta đã nói, nếu cô nương không muốn trở thành con dâu Quách gia cũng không sao, từ nay về sau ta sẽ coi cô nương như con gái của mình, sau này sẽ tìm cho cô nương một mối hôn sự tốt, đương nhiên, tất cả đều phải hợp tâm ý của cô nương, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng."
Nạp Lan Tuyết mỉm cười, mắt rưng rưng rơi lệ, Quách phu nhân khuôn mặt ôn nhu, thanh lịch đoan trang, quan trọng nhất là bà có tấm lòng thiện lương, biết rõ bản thân nàng đã mang đến cho Quách gia rất nhiều phiền toái, nhưng vẫn ltiếp nhận nàng, quả nhiên lời Quách Diễn nói năm đó không sai, người nhà hắn đều sẽ nguyện ý tiếp nhận nàng. Nhưng Nạp Lan Tuyết vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng nâng vòng ngọc trả lại cho Quách phu nhân, ngữ khí kiên quyết, nói: "Phu nhân, đa tạ sự quan tâm của phu nhân đối với Nạp Lan Tuyết, đáng tiếc ta không có duyên với Đại Đô phồn hoa này, hôm nay sẽ khởi hành trở về."
Quách phu nhân thân thiết nói: "Cô nương chẳng phải không còn người sao, cô nương trở về tìm ai?"
Nạp Lan Tuyết mỉm cười, nói: "Tuy rằng không còn người thân, nhưng còn có phần mộ tổ tiên ở đó, ta trở về chăm sóc cho mộ phần cha mẹ, làm trọn hiếu đạo... Quách phu nhân không cần lo lắng cho ta, ta một mình ở bên ngoài đã nhiều năm, sớm đã quen với cuộc sống phiêu bạt, sẽ tự biết cách chăm sóc cho mình."
Quách phu nhân nhìn Nạp Lan Tuyết, trong lòng có chút khó chịu, không biết vì sao, bà luôn cảm thấy Nạp Lan Tuyết cùng nữ nhi Quách Gia của bà có một chút tương tự, không chỉ là lời nói cử chỉ, ngay cả cách giải quyết vấn đề cũng quyết tuyệt như vậy, không để lại đường lui cho bản thân. Trước kia vì bản thân bà mất đi Quách Gia, khiến Quách Gia phải phiêu bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, cho nên đối với Nạp Lan Tuyết cũng có vài phần đau lòng, lúc này nhìn thấy đối phương cố tình muốn đi, bà thở dài một hơi, nói: "Nếu cô nương nhất định phải đi, ta cũng không ngăn cản, nhưng cô nương phải nhớ kỹ, bất kể lúc nào cần thì cứ đến tìm ta, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của cô nương."
Nạp Lan Tuyết nhìn Quách phu nhân, mở miệng nói: "Ta có nghe Quách tiểu thư nói, phu nhân ngoài chứng bệnh đau đầu, mỗi khi thời tiết đổ mưa toàn thân còn bị đau nhức, ta có một phương thuốc tốt, thời điểm phu nhân cảm thấy khớp xương trên người đau nhức, dùng một gói to cùng chút muối ăn, đun trong vòng nửa canh giờ, sau đó dùng túi thuốc này chườm lên các đốt ngón tay, đau đớn sẽ khỏi."
Phương pháp này quả là kỳ diệu, quách phu nhân mỉm cười, nói: "Ta đã biết, đa tạ cô nương." Kỳ thực bệnh tình của Quách phu nhân không phải quá nặng, nếu Nạp Lan Tuyết ở lại, điều trị trong vòng một năm rưỡi, nhất định sẽ khỏi, nhưng Nạp Lan Tuyết không thể ở lại Đại Đô lâu như vậy. Nàng nhìn Lí Vị Ương, nói: "Quách tiểu thư, trong dược đường còn có vị Liêu đại phu, y thuật của vị đại phu này vô cùng cao minh, lại am hiểu trị liệu chứng bệnh đau đầu, bệnh nhân được chữa khỏi qua tay Liêu đại phu nhiều vô số kể. Lúc ta không có ở đây, Quách tiểu thư có thể mời hắn đến trị liệu cho Quách phu nhân, chậm rãi điều dưỡng, chỉ sau một năm rưỡi bệnh của phu nhân sẽ khỏi hẳn."
Quách phu nhân cả người cứng đờ, trong lòng càng thêm khó chịu, một cô nương bộ dáng văn nhã hào phóng, tính cách càng ôn nhu như vậy, khi xem bệnh, càng được lòng người. Bà thổn thức, đáng tiếc nhà mình không có được phúc khí như vậy, không có cách nào giữ nàng lại, ngay cả biết Trần Băng Băng có rất nhiều điểm theo không kịp Nạp Lan Tuyết, nhưng nàng dù sao cũng là con dâu Quách gia, điểm này bất luận như thế nào đều không thể thay đổi.
Nạp Lan Tuyết nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Quách phu nhân, trong lòng nàng chua xót, khẽ cười nói: "Phu nhân không cần thương cảm, nếu có duyên, tương lai một ngày nào đó sẽ gặp mặt."
Quách phu nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén để ngữ điệu vẫn bình thường, bà gật đầu nói: "Được, hi vọng sẽ có ngày này." Nói còn chưa xong, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, sau đó là tiếng ngọc bội va vào nhau, mọi người nhìn lại phía sau, đã thấy Trần Băng Băng vẻ mặt tươi cười đi tới, nói: "Thế nào? Nạp Lan cô nương phải rời khỏi Đại Đô sao?"
Lúc này nhìn thấy Trần Băng Băng, thật sự là rất bất ngờ. Lí Vị Ương nhíu mày, ngay cả Trần Lưu công chúa khuyên can cũng không ngăn được nhị tẩu...
Trần Băng Băng thấy Nạp Lan Tuyết, trong lòng đang cố gắng kìm nén ghen tị cùng phẫn hận, lại một lần nữa dâng lên, nàng cũng không muốn làm mình khó xử, bởi vì nàng biết, chuyện này bản thân nàng cũng có rất nhiều chỗ đuối lý. Chẳng qua, theo như Phúc Nhi nói, nếu như Quách phu nhân thật sự để Nạp Lan Tuyết vào cửa, Quách Diễn còn có thể liếc mắt nhìn nàng lấy một cái sao? Nghĩ hai năm nay, Quách Diễn vừa đối xử với nàng rất tốt, nhưng vẫn không hề yên lòng, Trần Băng Băng mỉm cười nói: "Nạp Lan cô nương phải đi, hẳn nên để chúng ta mở tiệc tiễn biệt cô nương mới đúng."
Những lời này nói ra, ngay cả Quách phu nhân cũng lắp bắp kinh hãi, bà nhìn con dâu của mình, thấy nàng như một người xa lạ.
Trần Băng Băng chân tình nói: "Ta biết trước kia mình làm sai, khiến cho rất nhiều chuyện hiểu lầm xảy ra, cho nên lần này ta thành tâm thành ý đến tạ lỗi với Nạp Lan cô nương, hi vọng cô nương có thể cho ta một cơ hội chuộc lỗi."
Nạp Lan Tuyết nhìn vào mắt Trần Băng Băng, thấy bên trong ánh mắt xinh đẹp kia dẫn theo một tia khẩn cầu, nàng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Lí Vị Ương không đồng ý liếc mắt nhìn Nạp Lan Tuyết, dù sao đã muốn rời đi, thì cần gì phải dây dưa cùng Trần Băng Băng? Tâm địa Nạp Lan Tuyết so với bản thân nàng thật sự là mềm yếu hơn nhiều lắm, có đôi khi khiến nàng sinh ra cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cái gọi là tiệc tiễn biệt, không phải là nói cho xong, Trần Băng Băng cố ý sai người làm điểm tâm tinh xảo, dâng rượu, tự mình tiễn đưa Nạp Lan Tuyết. Trần Băng Băng chủ động nâng chén rượu, nói: "Một chén rượu này, xem như ta chúc Nạp Lan cô nương thuận buồm xuôi gió."
Nạp Lan Tuyết mỉm cười, nói: "Nhị thiếu phu nhân, ta không uống được rượu."
Trần Băng Băng cũng không miễn cưỡng, nàng quay đầu phân phó Phúc Nhi, nói: "Đổi cho Nạp Lan cô nương một ly trà."
Phúc Nhi cười khanh khách, mang một ly trà đến, cung kính đưa tới trước mặt Nạp Lan Tuyết. Nước trà màu xanh biếc, màu sắc tươi mới, tản ra mùi thơm lạ lùng. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, mày không hề nhăn lại, mỉm cười nói: "Nhị tẩu, chén trà này thoạt nhìn không giống bình thường, không biết là loại trà gì?"
Trần Băng Băng tươi cười như lúc ban đầu, ánh mắt ôn hòa, nói: "Gia nhi quả nhiên nhãn lực thật tốt, tên gọi của loại trà này là Mịch La, là một loại trà vân uyển sinh sống trên núi, sinh trưởng ở ngọn núi cao nhất, một năm cũng chỉ trồng được vài gốc ít ỏi, sau này thành cống phẩm, hàng năm thu hoạch cùng lắm không quá hai ba cân. Bệ hạ năm nay ban cho quý phi nương nương,nương nương lại cho ta. Loại trà này trân quý như vậy, ngoài hương vị tuyệt hảo ra, quan trọng hơn nữa là việc thu thập lá trà vô cùng khó khăn, hai mươi người khỏe mạnh hái trà ngày đêm không ngừng, phải qua đầy đủ tám ngày, trèo lên đỉnh núi hái lá trà xuống, xong còn phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa trà xuống núi, nếu không tin, muội thử nhìn mà xem." Trần Băng Băng giơ chén trà lên, chén trà màu thiên thanh tương xứng với ngón tay mảnh khảnh của nàng, càng thêm óng ánh trong suốt, xinh đẹp vô cùng.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: "Quả nhiên là trà tốt, đáng tiếc nhị tẩu chưa bao giờ lấy ra, có thể thấy được là muốn cất riêng."
Trần Băng Băng chỉ cười, nói: "Ta chỉ biết muội sẽ thích, nên đã để lại một ít cho muội, sẽ sớm mang đến chỗ muội. Còn ly trà này, là cố ý đưa cho Nạp Lan cô nương ." Nói xong, nàng đã hướng về phía Nạp Lan Tuyết, kính cẩn nói: "Nạp Lan cô nương lần này đi không biết khi nào mới gặp lại, hi vọng uống xong chén trà này, mọi ân oán giữa chúng ta có thể xóa bỏ, gặp lại sẽ là bằng hữu."
Lời này nói ra vô cùng kỳ quái, một đôi tình địch thì khi nào có thể làm bằng hữu đây? Chỉ có một tình huống xảy ra, trong đó một người sẽ phải buông tha, hiện tại Nạp Lan Tuyết phải rời khỏi Đại Đô, nói đúng hơn là sẽ không tranh đoạt vị trí chính thê với Trần Băng Băng, cho nên biểu hiện của Trần Băng Băng thật sự là hào phóng, mở tiệc tiễn biệt cho Nạp Lan Tuyết. Quách phu nhân trong lòng thả lỏng một chút, nếu hai người các nàng thật sự có thể dừng lại ở đây, chuyện này cũng xem như đã được giải quyết. Cho nên bà nhìn cảnh tượng như vậy, cũng không mở miệng ngăn cản.
Nạp Lan Tuyết nhìn thoáng qua chén trà, nâng chén trà lên, nhàn nhạt cười nói: "Quyết định như thế, đa tạ." Nói xong nàng chuẩn bị uống chén trà. Đúng vào lúc này, Lí Vị Ương cảm thấy Phúc Nhi thần sắc khác thường, trong lòng nàng chấn động, ánh sáng chợt lóe lên trong ý niệm của nàng, giống một con rắn độc đáng sợ, quẩn quanh trong lòng nàng, khiến cho nàng theo bản năng vươn tay ra, đoạt lấy chén trà trên tay Nạp Lan Tuyết. Sắc mặt mọi người nhất thời thay đổi, kỳ quái nhìn Lí Vị Ương.
-----------------------------------------------
Editor: Maianh8895
Nguồn: wattpad.com/story/51968098
---------------------------------------------------
Nạp Lan Tuyết cũng quay đầu, một đôi xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, hết sức chân thành mà lo lắng nhìn Lí Vị Ương. Lí Vị Ương đã bừng tỉnh lại, cười như có như không, nói: "Trà tốt như thế, nhường ta trước uống trước một chén đi." Nói xong, nàng gần như đã đem chén trà đặt lên môi.
Phúc Nhi kinh hãi, theo bản năng tiến về phía trước một bước, Trần Băng Băng bỗng chốc nhìn thấy tình cảnh kỳ quái này, nàng tựa hồ có chút run sợ, lập tức phản ứng đi đến, nhanh chóng ngăn cản cánh tay Lí Vị Ương. Sau đó nàng quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Phúc Nhi, trên mặt dẫn theo một tia cực đoan khác thường!
Sự việc đến mức này, Lí Vị Ương sao lại không hiểu đây?
Trần Băng Băng trong lòng thống khổ đến cực điểm, đối diện với Vị Ương, nhìn vào ánh mắt nàng ấy, có đôi khi ngươi cảm thấy nàng rõ ràng chưa nói gì, nhưng nhiều lúc lại giống như đã nói lên rất nhiều chuyện. Lúc này ánh mắt Lí Vị Ương trắng đen rõ ràng, thuần túy như thế, bình tĩnh như thế, khiến nàng có cảm giác bị nhìn thấu, giống như chin sợ cành cong.
Lí Vị Ương thần sắc vui vẻ, dường như cái gì cũng đều không biết, nói: "Nhị tẩu, trà này tốt như vậy, Nạp Lan cô nương không hiểu trà đạo, thật sự không nên lãng phí, để muội uống hết đi."
Trần Băng Băng nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, chấp nhất nắm lấy tay Lí Vị Ương, không cho nàng uống chén trà này.
Lí Vị Ương nhìn đối phương, nhẹ thở dài một hơi.
Phúc Nhi ho khan một tiếng, Trần Băng Băng bỗng chốc tỉnh lại, nàng đoạt lấy chén trà trong tay Lí Vị Ương, liên thanh nói: "Trà đã nguội rồi, không nên uống nữa!" Nói xong, nàng không đợi người khác mở miệng, bỗng nhiên giang tay hắt chén trà xuống đất, lập tức quay đầu lại, mỉm cười mang theo chút bất an, nói: "Ta đã nói, đã để lại cho muội một ít, muội cần gì phải nóng vội như vậy!"
Trong nét tươi cười của nàng mang theo hoảng loạn đang che giấu!
Lí Vị Ương đang nâng khay trà giữa không trung, vẫn giữ nguyên tư thế đó, thật lâu sau mới chậm rãi buông xuống, nàng cười cười, nói: "Đúng vậy, Nạp Lan cô nương đã rời khỏi Đại Đô, cả đời này có lẽ sẽ không trở lại đây nữa, nhị tẩu cần gì phải lo lắng như vậy?"
Quách phu nhân hoàn toàn sửng sốt, Trần Băng Bằng không phải là người vụng về, bà vạn vạn không thể tưởng được, người con dâu luôn ôn nhu hiền lành của bà lại làm ra chuyện này! Vừa rồi nếu là ...
Trần Băng Băng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt cũng không nhìn bất kỳ ai, nàng cúi thấp đầu xuống, miệng nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, ta chúc Nạp Lan cô nương lên đường bình an."
Phúc Nhi bên cạnh vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lí Vị Ương cùng Nạp Lan Tuyết. Nàng lén lút đẩy thiếu phu nhân nhà mình, Trần Băng Băng lúc này dường như đã biến thành đầu gỗ, không ghé mắt nhìn Phúc Nhi lấy một cái.
Phúc Nhi càng lo lắng, càng làm nhiều hành động để thức tỉnh Trần Băng Băng, nhưng vào lúc này, nàng cảm thấy được một ánh mắt rét lạnh nhìn về phía nàng. Nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Triệu Nguyệt đứng phía sau Lí Vị Ương, ánh mắt nàng lãnh đạm, mang theo ý lạnh, nhìn chằm chằm về phía bản thân. Phúc Nhi tim đập nhanh hơn, vội vàng cúi đầu, cung kính khoanh tay đứng yên tại chỗ, không dám có hành động gì nữa.
Triệu Nguyệt sớm đã chú ý tới nha đầu này, Phúc Nhi theo Trần Băng Băng từ Trần gia gả tới, tiểu thư các gia tộc giàu có thường mang theo tỳ nữ bên người làm của hồi môn, nếu như có vận khí tốt sinh hạ được con cái, sẽ được nâng lên làm thiếp thất, coi như bay lên đầu cành. Chẳng qua Phúc Nhi vào Quách gia đã được hai năm, thấy Quách Diễn không hề có ý định thu nạp nàng, ngay cả nàng làm mọi cách, Quách Diễn cũng làm như không thấy, lâu ngày, nàng cũng không có tâm tư kia nữa, toàn tâm toàn ý hầu hạ Trần Băng Băng. Trước đây Triệu Nguyệt còn cảm thấy nàng là một nha đầu biết an phận, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng khuyến khích Trần Băng Băng, đối với nàng không khỏi nổi lên ba phần cảnh giác.
Thấy Trần Băng Băng không nói thêm gì nữa, Nạp Lan Tuyết mới đứng dậy, cáo từ mọi người, nói: "Ta phải đi, mấy ngày nay đã gây không ít phiền toái cho các vị, xin thứ lỗi, lần này từ biệt không hẹn gặp lại, mong mọi người trân trọng." Nói xong, nàng đã bước nhanh đi ra phía ngoài.
Lí Vị Ương nhìn thấy cảnh này, hướng ánh mắt về phía Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt lập tức hiểu được, cung kính lui xuống. Ý tứ của Lí Vị Ương rất rõ ràng, nàng sai Triệu Nguyệt an bày nhân thủ, đi theo bảo hộ Nạp Lan Tuyết, không cần để chuyện như vừa rồi xảy ra lần nữa.
Sauk hi Nạp Lan Tuyết rời đi, Quách phu nhân sắc mặt trầm xuống, bà lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Băng Băng, nói: "Băng Băng, trong chén trà vừa rồi con đã bỏ cái gì vào?"
Trần Băng Băng tim đập nhanh hơn, không thể tự biện giải, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Quách phu nhân nhìn thấy tình hình này, còn muốn nói gì, Lí Vị Ương đột nhiên đưa tay đặt lên vai bà. Quách phu nhân nhìn về phía Lí Vị Ương, thấy nàng lắc đầu với mình, lập tức hiểu ra ý của nàng. Quách phu nhân bất đắc dĩ nói: "Băng Băng, con ra ngoài trước đi."
Trần Băng Băng thi lễ, mang theo nha đầu Phúc Nhi lui xuống.
Quách phu nhân nhìn theo bóng lưng nàng, thở dài một hơi, nói: "Thật là oan nghiệt." Chuyện xảy ra vừa rồi tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, nếu không có Lí Vị Ương cản ly trà kia lại, chỉ sợ Nạp Lan Tuyết vừa rời khỏi Đại Đô không bao lâu sẽ trúng độc mà chết. Đến lúc đó, Trần Băng Băng đại khái có thể nói Nạp Lan Tuyết là do trên đường nhiễm bệnh mà chết, ai cũng không thể tùy tiện hoài nghi nàng. Trên thực tế, có một sự thật Lí Vị Ương không thể lý giải. Đối với Trần Băng Băng mà nói, nàng hết thảy đều phó thác ở trên người phu quân, nếu Nạp Lan Tuyết chết một ngày, Quách Diễn sẽ một ngày nhớ thương nàng ấy, cho nên nàng đối với Nạp Lan Tuyết luôn canh cánh trong lòng, không thể buông tay.
Trần Băng Băng trở về đến sân viện, liền cho Phúc Nhi một bạt tai: "Ta đã nói không cần ngươi nhiều chuyện, ai cho phép ngươi làm như vậy!"
Phúc Nhi thất thanh nỉ non nói: "Nô tì đều vì suy nghĩ cho thiếu phu nhân!"
Trần Băng Băng ngồi xuống ghế tựa, tay xoa xoa trán, cơ hồ nói không ra lời, tỳ nữ bên người hạ độc, so với việc bản thân hạ độc thì có gì khác nhau? ! Hiện tại nàng không có cách nào biện giải.
"Cút! Ngươi lập tức cút ra cho ta!" Nàng lấy lại tinh thần, lớn tiếng quát.
"Không, nô tì không thể đi, nếu nô tì đi rồi, thì sẽ không có người nào suy nghĩ vì phu nhân nữa ! Nô tì tình nguyện chết, tuyệt đối không rời khỏi phu nhân!" Phúc Nhi vừa nói, liền chạy về phía cây cột, Trần Băng Băng giật mình đến cực điểm, vội vàng ngăn cản nàng, nói: "Ngươi thật sự muốn chọc ta tức chết sao, lui xuống đi! Để ta được yên tĩnh một chút."
Phúc Nhi lặng lẽ lau nước mắt, nhìn Trần Băng Băng vẻ mặt mờ mịt, mành vừa hạ xuống, vừa đúng lúc Phúc Nhi che lại tia cười lạnh trên môi.
Lí Vị Ương vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, Trần Băng Băng bị nàng vạch trần trước mặt mọi người, nhất định sẽ biết điều mà thu tay lại, nhưng vào buổi chiều Nạp Lan Tuyết đã được người đưa về Quách phủ, lúc này, thương thế của nàng so với lần trước càng thêm nghiêm trọng, nằm hôn mê bất tỉnh.
Lí Vị Ương nhìn thấy tình cảnh này, vô cùng tức giận, nói: "Kết quả đã xảy ra chuyện gì? !"
"Tiểu thư phái không ít người bí mật đi theo bảo hộ, đề phòng người Bùi gia động thủ, trên đường đi cũng rất bình an, nhưng giữa đường xảy ra chút sai lầm. Nạp Lan cô nương không chịu nhận sự bảo hộ của tiểu thư, nàng muốn đoạn tuyệt quan hệ với Quách gia, không muốn liên lụy đến người Quách gia nữa, cho nên hộ vệ của chúng ta chỉ có thể từ sáng chuyển vào tối, đi theo ngầm bảo hộ nàng. Sách lược này vô cùng thỏa đáng, không làm cho người Bùi gia hoài nghi, cũng có thể dụ rắn ra khỏi hang. Nhưng khi Nạp Lan cô nương vừa đến vùng ngoại thành, đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ bị rơi xuống nước, sắp bị chết đuối, nàng không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống sông cứu người, thật không ngờ lúc vừa mới bế được đứa bé lên, một nha sai không hiểu xuất hiện từ đâu xông đến, còn thêm một thiếu phụ khóc náo không nghỉ, nói Nạp Lan cô nương có ý đồ bắt cóc con của mình, bởi vì đứa nhỏ không đi theo, nên nàng đẩy đứa nhỏ xuống nước, cũng nói là nàng ta tận mắt nhìn thấy! Cứ như vậy, nha sai này ngang nhiên bắt trói Nạp Lan cô nương, hộ vệ tiểu thư phái đi nếu là thích khách bình thường thì đối phó rất tốt, nhưng gặp phải tình huống như vậy cũng không thể sáng suốt cứu người. Bọn hắn hoả tốc phái người trở về truyền tin, nhưng thư tín còn chưa đến, viên quan huyện kia lại nhận định Nạp Lan cô nương có tội, phân phó nha sai đánh nàng đến mức hấp hối, nếu không có người của Húc Vương điện hạ kịp thời đuổi tới, chỉ sợ đã mất mạng!"
Lí Vị Ương hai hàng lệ rơi trên khuôn mặt, không kiềm chế được giận dữ, nàng đứng lên, giọng lạnh lùng, nói: "Khinh người quá đáng!"
Trần Băng Băng vốn là một người đơn thuần hòa nhã, nàng sao có thể nghĩ ra nhiều kế sách độc ác như vậy? Vì sao một mực muốn giết chết Nạp Lan Tuyết? ! Sau lưng nhất định có người ngầm xúi giục!
Triệu Nguyệt chưa bao giờ thấy Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt như vậy, nhất thời kinh ngạc cùng sợ hãi.
Lí Vị Ương máu trong người như sôi trào, trong lòng phẫn nộ, cơ hồ muốn phát tác. Tay nàng nắm chặt thành quyền, nhắm mắt lại, cố gắng nuốt tức giận sang sục sôi xuống. Nàng luôn đồng tình với Nạp Lan Tuyết, vì nàng cảm thấy có chút tương đồng với nàng cho nên mới cảm động. Từ trước tới giờ nàng không bao giờ thương hại người khác, nhưng là con người ai cũng đều có nhược điểm, mỗi lần nhìn thấy Nạp Lan Tuyết nàng đều nghĩ đến bản thân, cho nên không tự chủ được muốn trợ giúp nàng ấy. Nói đến cùng, nàng không phải trợ giúp Nạp Lan Tuyết, mà là trợ giúp những gì bản thân đã trải qua. Nàng cũng biết, tình cảm là một chuyện, lý trí lại là một chuyện khác. Trong chuyện giữa Nạp Lan Tuyết cùng Trần Băng Băng, vì lợi ích quan hệ khiến nàng luôn đứng bên cạnh Trần Băng Băng, vì như thế nên nàng mới phải cố gắng đè nén lại cảm xúc.
Nàng một bên mãnh liệt tự mình phủ định, một bên muốn bản thân bình tĩnh xử lý việc này, thế cho nên biết rõ Trần Băng Băng khí thế bức người, chỉ hận không thể giết chết Nạp Lan Tuyết, nàng cũng không có hành động nào đối với Trần Băng Băng. Bởi vì đối phương là nhị tẩu của nàng, dựa vào lý, nàng phải ủng hộ duy trì liên minh giữa Quách gia cùng Trần gia. Càng quan trọng hơn, nàng biết, có một đôi mắt luôn ngầm quan sát nhất cử nhất động của nàng, hoặc là, đối phương cố ý đẩy Nạp Lan Tuyết đến trước mặt nàng, cố ý muốn dụ nàng từng bước một vứt bỏ bình tĩnh, bất cứ giá nào đứng về phía Nạp Lan Tuyết, thay nàng chủ trì công đạo, có thế đối phương mới đạt được mục đích ly gián quan hệ giữa hai nhà Quách Trần! Có thể nói, đối phương đã tìm được nhược điểm dưới biểu hiện bình tĩnh lạnh như băng của Lí Vị Ương, hơn nữa lợi dụng triệt để, buộc nàng dù biết rõ làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, cũng phải thuận theo lòng mình, bị phụ thuộc vào nước cờ của đối phương, cao thủ như vậy, thật sự làm cho người ta kinh hồn táng đảm! ( sợ hãi kinh hồn)
Cho nên Lí Vị Ương luôn chiến đấu cùng đối phương, cùng chiến đấu với thâm tâm của mình, kiên quyết không chịu để đối phương dẫn dắt, đợi đến khi Lí Vị Ương hết sự kiên nhẫn, ngược lại sẽ đẩy Nạp Lan Tuyết từng bước một đi vào tử địa, trong lòng nàng, mạnh mẽ xuất hiện lửa giận ngập trời.
Vội vàng chạy tới phòng khách, lúc này mới phát hiện, Nạp Lan Tuyết trên người loang lổ vết máu. Triệu Nguyệt nhẹ giọng nói: "Thương thế lần trước của Nạp Lan cô nương còn không chưa khỏi hẳn, lần này lại thêm vết thương mới nặng như vậy, vừa rồi đại phu nói tình trạng của nàng rất nguy hiểm, không biết có thể sống được hay không..."
Lí Vị Ương biến sắc, lập tức cất giọng lạnh lùng, nói: "Ngươi đi mời mẫu thân cùng các ca ca của ta đến đây." Lời của nàng còn chưa nói xong, đã thấy một người nghiêng ngả chao đảo bước vào phòng, không phải Quách Diễn thì là ai đây? Quách Diễn trong lúc hoảng loạn bị vấp vào ghế dựa, cả người té lăn trên đất, quần áo mặc trên người đều bị xé rách, hắn cố gắng không kêu một tiếng dù bị trầy da đau đớn vô cùng, bỗng chốc bổ nhào đến bên giường Nạp Lan Tuyết, cả người run rẩy như đang chiến đấu với nội tâm, vẻ mặt cực kì xúc động.
Lí Vị Ương nhẹ nhàng dừng ánh mắt, ngoài các vết thương trên người, lũ nha sai này còn như sói hổ, dùng kìm sắt kẹp trên gò má non mềm của Nạp Lan Tuyết, khiến dung mạo của nàng trở nên cực kỳ đáng sợ, khuôn mặt ấy ôn nhu đến cỡ nào, nhưng hiện giờ đầy vết máu loang lổ, chỉ hình dung thôi cũng đủ đáng sợ. Lí Vị Ương không biết miệng vết thương như vậy có thể khỏi hẳn hay không, trước mắt không phải lo lắng đến vấn đề dung mạo, Nạp Lan Tuyết bị đánh trọng thương thành dạng này, có thể giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi. Nàng thật không ngờ Trần Băng Băng lại làm đến nước này, khiến Nạp Lan thương thế nặng như vậy không nói, còn hủy đi dung mạo của nàng, vết thương như vậy đáng sợ cỡ nào, đối với một nữ tử mà nói, chính là hủy hoại Nạp Lan Tuyết ngay cả khi nàng còn sống, Nạp Lan Tuyết rõ ràng đã muốn buông tay, rời khỏi Đại Đô, Trần Băng Băng vì sao không chịu tha cho nàng đây?
Bùi Hậu quá thông minh, bà đoán quá chuẩn xác nhân tâm của mỗi người, không cần động tay, tay không dính máu, cũng đã làm cho bọn họ chém giết lẫn nhau, máu tươi đầm đìa, thương thế trùng trùng... Lí Vị Ương ngay cả thông minh đến mấy, cũng không có cách nào khống chế được ghen tị của Trần Băng Băng, Nạp Lan Tuyết quật cường đến mấy, càng thêm không có cách nào yêu cầu Quách Diễn yêu thương Trần Băng Băng được.
Quách Diễn gắt gao nắm chặt tay Nạp Lan Tuyết, không hề quan tâm tới dung mạo của nàng đã bị hủy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt Nạp Lan Tuyết. Nhưng hắn cũng không có cách nào khiến cho người đang nằm trên giường nhân tỉnh lại được.
Nhìn người trước mắt nằm đó, cả người vết máu loang lổ, Lí Vị Ương trong lòng đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bị ai đâm, phảng phất người nàng nhìn thấy không phải Nạp Lan Tuyết, mà là chính bản thân nàng lúc trước hấp hối nằm ở nơi đó.
"Đều là sai lầm của ta." Quách Diễn giọng nói giống như mưa bụi bay theo gió, hỗn độn mà bi thương: "Ta cho rằng chỉ có đuổi nàng đi, nàng mới được giải thoát, lại không nghĩ rằng sẽ bức nàng gặp phải tình cảnh này."
Lí Vị Ương không trả lời, nàng cảm thấy Quách Diễn lúc này sám hối quá muộn, trong khoảng thời gian này, khung cảnh trong phòng thật tĩnh mịch.
Đến khi Quách phu nhân cùng những người khác tới, nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt vô cùng kinh ngạc, Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương, vẻ mặt xúc động, nói: "Kết quả chuyện gì đã xảy ra?"
Lí Vị Ương lắc đầu, nàng hiện tại không muốn nói chuyện, cũng không muốn giải thích gì, lại càng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bởi vì khi nhìn Nạp Lan Tuyết, luôn khiến nàng nghĩ đến những vết thương loang lổ máu, cho nên nàng quay mặt qua chỗ khác, đang muốn đi ra ngoài, lại thật không ngờ vừa gặp Trần Băng Băng cũng đang bước nhanh đi đến. Nàng vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức đổ ập xuống hỏi: "Các người không phải nói Nạp Lan Tuyết đã rời đi sao? Nàng sao lại đã trở lại?" Nàng liên tiếp nói xong, vẻ mặt điên cuồng, thoạt nhìn như người điên, không còn chút xinh đẹp ôn nhu, bộ dáng hoạt bát của quá khứ.
Lí Vị Ương ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, không nói một lời, dừng bước. Không chỉ Lí Vị Ương, những người khác đều dùng ánh mắt như vậy nhìn Trần Băng Băng, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Trần Băng Băng nhất thời hốt hoảng, nói: "Các người vì sao dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta đã làm sai chuyện gì?"
Ngay cả người yêu thích Trần Băng Băng nhất, có quan hệ với nàng tốt nhất, trưởng tẩu Giang thị kìm lòng không được cũng phải mở miệng, nói: "Băng Băng, muội sao lại biến thành bộ dáng như vậy, Nạp Lan cô nương đã nói sẽ rời khỏi nơi này, sẽ không uy hiếp địa vị của muội, muội vì sao còn phải hạ độc thủ như vậy?"
Trần Băng Băng khiếp sợ nhìn đối phương, nói: "Đại tẩu nói cái gì?"
Lí Vị Ương chỉ vào Nạp Lan Tuyết hấp hối trên giường, bản thân nàng vô cùng kinh ngạc, cố gắng lắm mới lấy lại được bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Nhị tẩu không thấy sao? Nàng cả người loang lổ vết máu, khuôn mặt xinh đẹp cũng đã bị hủy, ngay cả nhị tẩu với nàng ấy có là tình địch, cũng không cần làm loại chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ nhị tẩu muốn nhị ca hận tẩu cả đời sao?"
Trần Băng Băng bỗng chốc ngã ngồi dưới đất, nàng nhìn Lí Vị Ương, bộ dáng không rõ đối phương đang nói cái gì.
Quách phu nhân thở dài một hơi, rốt cuộc nhịn không được, trong lòng đau xót cùng thất vọng, nói: "Băng Băng à, lần này con đã làm sai rồi, mặc kệ ta khuyên nhủ như thế nào, vì sao con không chịu buông bỏ chấp niệm? Chuyện này cứ viên mãn mà giải quyết không tốt sao? Sao phải làm đến nước này, khiến mọi người đều có cái nhìn khác về con? Nạp Lan Tuyết vốn là vị hôn thê của Quách Diễn, là con ương ngạnh cướp đi Diễn nhi, không sai, chuyện này chúng ta mỗi người đều có tội, nhưng Nạp Lan Tuyết là vô tội, con vì sao phải rat ay độc ác như vậy?"
Trần Băng Băng nhìn mọi người, bộ dáng như không biết đã xảy ra chuyện gì, thất thanh nói: "Các người điên rồi sao? Vì sao luôn miệng chỉ trích ta? Chuyện này cùng ta thì có quan hệ gì?"
Quách Trừng sớm đã nghe được tin tức, thấy cảnh tượng như vậy, lại càng không thể tín nhiệm nàng, nữ tử trước mắt đã làm mọi người thất vọng, hắn lạnh lùng nói: "Nhị tẩu, hôm nay Nạp Lan Tuyết rời khỏi Đại Đô, ai biết giữa đường lại xảy ra chuyện, nha sai như sói hổ bắt nàng đi, dùng cực hình tra tấn nàng, hộ vệ mà tiểu muội phái đi không dám xung đột cùng quan phủ, đến khi chúng ta phát hiện được, trên người Nạp Lan cô nương đã loang lổ vết thương, khuôn mặt nàng cũng đã bị hủy, chuyện này chẳng lẽ không phải do nhị tẩu làm sao? Trừ nhị tẩu ra, còn ai có thể hận nàng như vậy?"
Trần Băng Băng lắc đầu, cảm giác kinh hoàng chạy dọc toàn thân, thấy Quách gia mỗi một người ánh mắt lạnh như băng, cả người nàng phát run, ngay lúc đó có một sức mạnh không rõ dấy lên trong lòng, khiến nàng cuồng loạn không thể khống chế, nói: "Không, ta không làm! Ta thật sự không làm!"
Đúng lúc này, Quách Diễn bên giường đã quay đầu lại, hắn chậm rãi đứng lên, đột nhiên rút trường kiếm bên hông, đi về phía Trần Băng Băng.
Lí Vị Ương là người đầu tiên có phản ứng, đứng chắn trước mặt hắn, giọng nói lạnh như băng: "Nhị ca, nhị ca muốn làm gì!"
Quách Diễn lắc đầu nhìn Lí Vị Ương, thần sắc bình tĩnh, nói: "Ta không điên, ta biết bản thân đang làm cái gì? Muội muội, muội tránh ra!"
Trần Băng Băng không dám tin, lúc này bất luận nàng biện giải như thế nào cũng không có cách nào giải thích được, hai mắt nàng vô hồn trống rỗng nhìn nam nhân ánh mắt lạnh như băng trước mặt, khung cảnh yên lặng tĩnh mịch vô cùng.
Lí Vị Ương lắc đầu, không chịu rời đi, mặc kệ hôm nay xảy ra chuyện gì, người Quách gia nhân cũng không thể gây tổn hại đến Trần Băng Băng, nàng không muốn Quách Diễn nhất thời xúc động mà gây ra chuyện hối hận cả đời.
Tề Quốc Công hiểu đứa con này nhất, hắn đã quyết định, thì không ai có thể ngăn cản, Tề Quốc Công đột nhiên mở miệng, nói: "Gia nhi! Nhị ca của con nhất định có đạo lý của hắn, con cứ tránh ra đi."
Lí Vị Ương chân vẫn không hề bước, Quách Diễn đã lướt qua nàng tiến về phía trước, mũi kiếm băng hàn chỉ vào Trần Băng Băng, Quách Diễn chậm rãi nói: "Ta đã sớm muốn nói tất cả mọi chuyện với nàng, chẳng qua phụ thân mẫu thân nàng không cho phép ta làm như vậy, trước mặt bọn họ, tình cảm của ta bé nhỏ không đáng kể. Hai gia tộc sắp tới làm đám hỏi, ta chỉ có thể buông bỏ Nạp Lan Tuyết, ta chính xác phải xin lỗi nàng ấy, người trên đời này ta muốn xin lỗi nhất chính là nàng ấy, trước kia ta luôn nói với bản thân phải quên Nạp Lan Tuyết, phải đối đãi thật tốt với nàng. Nhưng hôm nay nàng khiến ta không thể tiếp tục, ta không có cách nào yêu được nàng!" Nói xong hắn ngồi xổm xuống, quay mũi kiếm lại, đưa chuôi kiếm cho Trần Băng Băng.
Quách Diễn mở miệng nói: "Thanh kiếm này hiện thời ở trên tay nàng, nàng giết ta đi."
Trần Băng Băng khiếp sợ nhìn phu quân của mình, Quách Diễn mở to ánh mắt màu đỏ, lạnh lùng nhìn nàng, vẫn vẻ tao nhã tương kính như tân, nhưng hôm nay, vẻ mặt hắn mang theo một khối đá lớn đè nặng, không chút nào lưu tình. Đây mới là Quách Diễn chân chính, nàng chưa bao giờ hiểu được trượng phu của mình!
Quách Diễn thần sắc vô cùng bình tĩnh, lúc này hắn không oán hận Trần Băng Băng, bởi vì hắn biết tất cả đều là do chính mình, nếu Trần Băng Băng không vì yêu thương hắn, sẽ không phải khóc náo muốn gả vào Quách gia, cũng sẽ không phát sinh thảm kịch sau này, thảm kịch này đều là một mình hắn gây ra, hắn đã là người bội tín, từ bỏ hôn ước với Nạp Lan Tuyết, nhưng không hề giải thích nguyên nhân với nàng, chỉ hy vọng đối phương cho rằng hắn là người thay lòng đổi dạ, triệt để thống hận lãng quên, nhưng hắn không nghĩ tới, nàng tính tình kiêu ngạo quật cường như thế, một đường đuổi tới nơi này. Hiện tại, hắn phải cho Nạp Lan Tuyết một lời công đạo.
"Nàng giết ta, mọi chuyện ân oán giữa ta và nàng sẽ kết thúc, cùng lắm là tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ra đoạn tuyệt, hai nhà Quách Trần không còn quan hệ liên minh, đồng thời chuyện này cũng không còn liên quan đến Nạp Lan Tuyết nữa."
Trần Băng Băng cầm kiếm chĩa vào phu quân, hai tay nàng run rẩy kịch liệt, không thể cầm vững được nữa.
Lí Vị Ương khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, lần đầu tiên cảm nhận được Quách Diễn vô cùng quyết tuyệt.
Quách Diễn lắc tay nàng, giống như dã thú bị thương, đem mũi kiếm trên tay Trần Băng Băng chỉ vào ngực mình, như là dụ dỗ, nói: "Nàng chỉ cần đâm vào sẽ được giải thoát ngay lập tức, nàng không cần phải hận ta, cũng không cần phải hận bất kỳ ai khác, nàng có thể trở lại làm Băng Băng của trước kia."
Băng Băng của trước kia? Trần Băng Băng nhìn Quách Diễn, cả người run run, môi mấp máy, dây thanh âm bị đè nén không phát ra được lời nào, nàng đột nhiên cười phá lên, bên trong tiếng cười có hoảng hốt không nói hết: "Ta của trước kia sao? Trước đây ta có bộ dáng gì?"
Quách Diễn thần sắc vô cùng bình tĩnh: "Nàng ngày xưa, đơn thuần, thiện lương, hồn nhiên, nàng luôn nỗ lực hi vọng ta yêu thượng nàng, nỗ lực muốn làm con dâu Quách gia, nỗ lực chiếu cố phụ thân mẫu thân ta, ta rất cảm kích nàng, điểm này không thể quên được, chẳng qua, kiếp này chúng ta đã không có cách nào làm vợ chồng được nữa."
Trần Băng Băng không thể tưởng tượng được Quách Diễn sẽ nói như vậy, vẻ mặt đờ đẫn.
Quách Diễn từng chữ từng chữ nói: "Chuyện này không thể trách bất kỳ ai, ta mới là đầu sỏ gây chuyện, cho nên chỉ cần nàng giết ta, ta sẽ không còn nợ nàng gì nữa."
Trần Băng Băng lắc đầu, nước mắt càng không ngừng chảy, vô cùng tuyệt vọng đau đớn, nàng không nói một lời nào, mỗi một người trong phòng đều thấy đau lòng. Nàng có lẽ đã trở nên ác độc ích kỷ, có lẽ vô tình xấu xí, nhưng chỉ có duy nhất một điểm mà không ai có thể phủ nhận, nàng quá yêu Quách Diễn, vì hắn có thể bỏ qua tất cả, ngay cả bản thân nàng.
Quách Trừng muốn đi lên, lại bị Tề Quốc Công giữ lại, Tề Quốc Công lắc đầu với hắn, chuyện của Quách Diễn, phải để chính hắn giải quyết, người Quách gia không thể lại nhúng tay can thiệp vào cuộc sống của hắn, đây là điều cuối cùng mà bản thân ông có thể làm được cho con trai.
Lí Vị Ương nhìn cảnh tượng này, rồi lại nhìn vào hư không, Lí Vị Ương biết, có một đôi mắt mang theo cười lạnh đang dõi theo tất cả mọi chuyện xảy ra nơi này, không, nàng không thể trơ mắt nhìn những chuyện này xảy ra, nàng muốn tiến lên phía trước ngăn cản, đột nhiên thấy Quách Diễn mỉm cười, hai tay dùng sức, Trần Băng Băng kinh hô một tiếng, thanh trường kiếm kia đột nhiên xuyên thấu qua người Quách Diễn.
"Nhị ca!" Quách Trừng cùng Quách Đôn thất thanh kêu lớn.
Mọi người có mặt đều sợ ngây người, bọn họ không tin Trần Băng Băng thật sự sẽ ra tay, trên thực tế thanh kiếm kia không phải do Trần Băng Băng đâm tới, mà là Quách Diễn, hắn dùng một bàn tay gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, đâm mũi kiếm sắc bén vào thân thể, hắn nhìn Trần Băng Băng, mỉm cười nói: "Chúng ta lúc này đã không còn nợ nhau nữa rồi." Nói xong, cả người hắn ngã xuống về phía sau.
Trần Băng Băng lúc này hoàn toàn không có phản ứng, nàng như một con rối gỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, nàng không biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mọi người đều chỉ trích nàng, vì sao phu quân của nàng lại có quyết định như vậy, nàng chỉ lẳng lặng nhìn, một chữ cũng không nói nên lời.
Mọi người vội vàng chạy vội đến, Quách phu nhân thất thanh khóc rống lên, nói: "Diễn nhi!"
Cảnh tượng trong phòng vô cùng rối loạn.
Nhưng lúc này, Lí Vị Ương đứng im tại chỗ, ánh mắt của nàng không nhìn về phía vết máu trên người Quách Diễn, cũng không phải nhìn Trần Băng Băng hoàn toàn ngây dại, ánh mắt nàng dừng ở trên người Phúc Nhi, kia một đôi mắt đen, ánh mắt sáng ngời, trong nháy mắt biến thành một giếng cổ, sâu không thấy đáy...
Phúc Nhi theo bản năng cúi đầu xuống, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy nữ tử trước mắt đã nhìn thấu tất cả, không, làm sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng này!
------ lời ngoài mặt ------
(⊙o⊙). . . Có đôi khi ta suy nghĩ, Trần Băng Băng nếu là nữ chính, các ngươi sẽ không chán ghét nàng như vậy , ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.