Lí Vị Ương giật mình nhìn Lí Mẫn Đức, trong khoảnh khắc, thiếu niên trước mắt làm cho nàng có ảo giác cực kỳ xa lạ.
“Mẫn Đức…” Lí Vị Ương nói, “Hình như đệ luôn không muốn để ta biết thân phận của đệ.”
Lí Mẫn Đức nghe vậy sửng sốt, lập tức tới gần hơn, ánh nến sáng rỡ chớp lên trên hai gò má như bạch ngọc, lông mi hắn cũng khẽ rung: “Tỷ thật sự muốn biết?”
Lí Vị Ương trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua cửa sổ: “Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp sao?”
Lí Mẫn Đức cười: “Bọn họ? Không sao.” Hiển nhiên không hề đặt Tưởng Nam vào mắt, “Nếu tỷ muốn biết…”
Lí Vị Ương cảm thấy, tươi cười của hắn rất kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng rất có tinh thần, nhưng đến lúc nàng hỏi thân phận của hắn thì trên mặt như toát ra sự bi thương, tuy đang cười, mà nàng có ảo giác kỳ quái, phảng phất như hắn sẽ khóc ngay lập tức.
“Nếu đệ không muốn nói, ta vẫn nói câu kia, trừ phi đệ chủ động nói với ta, bằng không…” Lí Vị Ương chậm rãi nói.
Đúng lúc này, Triệu Nam bên ngoài lớn tiếng: “Thiếu chủ tử, đã xử lý xong, ngoại trừ kẻ đứng đầu.” Triệu Nam nghiến răng nghiến lợi, Tưởng Nam vội vàng chạy trốn, bọn họ không bắt được, “Chủ tử yên tâm, những người này sẽ được xử lý ngay lập tức…”
“Đã chết sao?” Bạch Chỉ hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt bên cạnh, đối phương là người lão luyện, thản nhiên không thèm để ý.
Lí Vị Ương cũng kinh hãi khó hiểu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/794396/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.