Buổi chiều hôm đó, Lí Vị Ương cùng lão phu nhân tiến cung.
Tuyết rơi mấy ngày liền không ngừng, cực kỳ lạnh lẽo, cho dù trong Từ Ninh cung đặt bảy tám lò sưởi cũng không hữu dụng, từng trận rét lạnh thật sâu vẫn tiến vào.
Lão phu nhân mặc áo ngoài màu đỏ ráng chiều dệt kim, trước ngực thêu một con sư tử nhỏ, cổ áo được khâu đường viền hoa thanh mảnh bằng chỉ vàng và bạc, cùng với khăn choàng làm cả người bà như đang rạng rỡ toả ra hào quang.
Lí Vị Ương cúi đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt một khối bạch ngọc hình chữ nhật dài ba thước trên mặt đất, quỳ lạy cùng lão phu nhân theo đúng nghi thức.
Lúc này, cả sảnh đường đều yên tĩnh, thậm chí tiếng viền váy ma sát xột xoạt xuống đất cũng nghe thấy rõ ràng.
“Người nào là Lí Vị Ương?” Thái hậu dung nhan đoan chính, khuôn mặt hiền hoà chậm rãi nói.
Lí Vị Ương hít thật sâu, tiến lên phía trước một bước, thi hành đại lễ, nói: “Thái hậu phượng thể an khang, phúc trạch vạn năm.”
Ánh mắt của Thái hậu dừng trên người nàng, mỉm cười nói: “Ngẩng đầu lên để ta nhìn xem.”
Lí Vị Ương ngẩng đầu lên, ánh mắt kính cẩn, cử chỉ phù hợp nghi lễ.
Thái hậu nhìn nàng, mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng là một đứa nhỏ xinh xắn.” Sau đó bà nói, “Biện pháp đối sách ghi trong tấu sớ, là ngươi nghĩ ra sao?”
Lí Vị Ương bình tĩnh nói: “Dạ.”
“Ồ…” Thái hậu trầm ngâm lại lưu tâm đánh giá nàng, “Tuổi còn nhỏ, đã có được kiến thức như vậy, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/794294/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.