Chương trước
Chương sau
Mọi người nghe xong, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Đại phu nhân là người đầu tiên phản ứng lại: “Tô Tử cái gì, đây rõ ràng là Hồng Tham lão phu nhân thường ăn! Trường Nhạc, con chỉ là tiểu hài tử, đừng có nói linh tinh!”
Lí Trường Nhạc nói chắc chắn như đinh đóng cột: “Hồng Tham chỗ con cũng có, sao lại không biết, thứ này rõ ràng không phải là Hồng Tham!”
Ánh mắt mọi người đều dừng trên tay nàng ta, nhưng thứ đó vừa dính nước, lại rơi xuống đất, làm sao nhìn ra được hình dạng gì, vậy mà Lí Trường Nhạc vẫn khăng khăng một mực.
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói một lời.
Lí Mẫn Phong đứng lên, sắc mặt lạnh băng nói: “Lục Tân, ngươi còn không quỳ xuống!”
Nha đầu Lục Tân giật mình, quỳ xuống theo bản năng, sắc mặt Lí Mẫn Phong rất khó coi: “Nha đầu kia, lão phu nhân tín nhiệm ngươi nhất, giao việc trà nước cho ngươi, sao ngươi dám vụng trộm đổi Hồng Tham của lão phu nhân!”
Lục Tân hoàn toàn không biết làm sao, mặt xanh mét: “Đại thiếu gia, nô tỳ không có! Nô tỳ sao dám vụng trộm đổi đồ của lão phu nhân – cho nô tỳ lá gan lớn hơn nữa, nô tỳ cũng không dám làm!”
Đại phu nhân nhìn tình cảnh này, nhất thời ý thức được điều gì đó, khoé miệng hiện lên nụ cười không dễ phát hiện, mở miệng: “Phong nhi, Lục Tân đi theo lão phu nhân lâu năm, ta tin Lục Tân sẽ không làm chuyện này, phải tra rõ ràng mới tốt! Xem rốt cuộc có những ai từng bước vào phòng trà!”
Lục Tân chấn động, sau đó ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Lí Vị Ương.
Ngoại trừ Tam tiểu thư, những người khác không có cơ hội chạm vào trà của lão phu nhân! Nhưng tình cảnh lúc này ——
Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: “Khỏi cần tra xét, mẫu thân, có thể tiếp xúc với nước trà của lão phu nhân, ngoại trừ Lục Tân chuyên việc trà nước, thì chỉ còn lại con.”
Biểu cảm của mọi người, bỗng chốc trở nên phấn khích.
Đại phu nhân nói: “Chuyện gì thế này? Trường Nhạc, vừa rồi con nói kia không phải Hồng Tham, mà là Tô Tử?”
Lí Trường Nhạc khẳng định: “Nữ nhi có thể khẳng định, trong ly trà không phải Hồng Tham trân quý, mà là Tô Tử có hình dạng tương tự.”
Lí Thường Hỉ kỳ quái nói: “Tô Tử là cái gì?”
Lí Mẫn Phong thản nhiên nói: “Tô Tử, tất nhiên là thứ không đáng giá tiền, không thể so được với Hồng Tham.”
Lí Thường Hỉ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thế này không phải nói, Tam tỷ tỷ trộm đổi Hồng Tham của lão phu nhân?! Ai da, Tam tỷ tỷ, sao tỷ có thể làm vậy chứ!”
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngũ muội, chuyện còn chưa tra rõ ràng, mời muội đừng vu khống loạn!”
“Tam tỷ, ta vu khống tỷ lúc nào? Nhìn xem, truyền ra ngoài người ta lại nói tỷ muội chúng ta bất hoà!” Cái miệng nhỏ nhắn của Lí Thường Hỉ chu lên rất khoa trương, vết sẹo trên mặt được lớp phấn son thật dày che đậy mà vẫn loé lên ánh sáng nhàn nhạt, nàng quay đầu nhìn mọi người, cao giọng nói: “Lão phu nhân, mẫu thân, hai người xem, con hảo tâm nói một câu, Tam tỷ tỷ đã đối xử với con như vậy! Con thật là oan khuất… đúng là không biết nói với ai!”
“Chuyện khác nói sau, mời Tam muội giải thích chuyện Hồng Tham!” Ánh mắt Lí Mẫn Phong lạnh lùng.
Nhị phu nhân nhìn thoáng qua Lí Vị Ương vẫn chưa mở miệng, Tam phu nhân nhíu mày thật chặt: “Chuyện này vẫn phải điều tra rõ ràng rồi nói, đừng tuỳ tiện oan uổng người tốt.” Bà cũng thấy có mùi vị âm mưu ở đây, mà âm mưu này, hiển nhiên nhắm vào Lí Vị Ương.
Lí Thường Hỉ đắc ý: Lí Vị Ương tiểu tiện nhân này, hôm nay xem nó không hay ho đến mức nào!
Vẻ mặt Lí Vị Ương không hề thay đổi, mỉm cười nói với Lí Mẫn Phong: “Đại ca, Đại ca tự cho là mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng mà trên đầu ba thước có thần linh, Đại ca dám nói ta thật sự trộm đổi Hồng Tham của lão phu nhân sao?”
Lí Mẫn Phong vẻ mặt lạnh lùng: “Có hay không tự trong lòng ngươi rõ ràng! Hồng Tham giá trị thiên kim, Tô Tử lại cực kỳ rẻ mạt, ngay cả ngươi thiếu tiền, cũng không nên tuỳ tiện treo đầu dê bán thịt chó, lão phu nhân thích ăn thịt vịt, Hồng Tham được đun cùng canh vịt mới có tác dụng cường thân kiện thể, Tô Tử đun cùng thịt vịt sẽ sinh ra độc tố, ngươi chính là muốn tính mạng của lão phu nhân!” Nói xong, hắn nhìn xung quanh một vòng, nói, “Chuyện này, còn có ai tham dự vào, nhất định phải nghiêm trị không tha!”
Lúc này, Tử Yên quỳ rạp xuống đất: “Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng! Là tiểu thư vụng trộm đổi Hồng Tham, ban đầu nô tỳ không biết!”
Quả thế —— Lí Vị Ương mắt lạnh nhìn người ta diễn tuồng trước mắt, bờ môi xẹt qua tia cười lạnh không dễ phát hiện.
Lí Mẫn Phong bộ dáng như giật mình: “Tử Yên, ngươi nhìn thấy gì?”
Tử Yên lau nước mắt, bộ dáng vô cùng hối hận: “Tiểu thư… tiểu thư cũng không còn cách nào khác, đi ra đi vào phải tốn tiền khắp nơi, tiền tiêu hàng tháng cùng tiền ban thưởng lại thật sự hữu hạn, tiểu thư phải giật gấu vá vai, cho nên mới lặng lẽ trộm Hồng Tham của lão phu nhân đổi thành Tô Tử, cầu xin lão phu nhân tha thứ cho tiểu thư!”
Lão phu nhân giật mình nghe tất cả, trong đầu thoáng qua lời nói của La ma ma, lúc tặng đồ qua Tam tiểu thư chỉ thưởng cho một chuỗi tiền, nhất thời giận tái mặt, đứa nhỏ này, rất không nể mặt!
Lí Vị Ương cười cười, nói: “Tử Yên, ngươi đúng là nô tỳ tốt của ta!”
Lí Mẫn Phong nhẹ nhàng mở miệng: “Tam muội, nhân chứng vật chứng đầy đủ, muội còn muốn chống chế gì nữa? Ngoại trừ muội ra, còn ai sẽ làm ra loại chuyện không biết xấu hổ thế này? Muội thiếu tiền có thể đến nói với mẫu thân, nói với ta, sao có thể chạm vào đồ của lão phu nhân!”
“Chỉ vì đôi ba câu nói của Đại tỷ cùng một tỳ nữ, là đã chứng thực được tội danh của ta sao.” Lí Vị Ương cười nhẹ, trên mặt không hề có sự thất kinh.
Lí Mẫn Phong nhíu mày: “Trường Nhạc là người lương thiện vô cùng, sao muội ấy có thể oan uổng muội? Còn cả Tử Yên, chính là nha đầu bên cạnh muội!”
Ánh mắt Lí Vị Ương đảo qua người Tử Yên, mỉm cười: “Nàng không phải nha đầu bên cạnh ta, nàng ta là người của Đại ca, Đại ca đã quên rồi sao?”
Lí Mẫn Phong nhất thời sửng sốt, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao vừa rồi Lí Vị Ương muốn tặng Tử Yên cho hắn.
Quả nhiên nghe thấy Lí Vị Ương nói không chút hoang mang: “Đã là nha đầu của Đại ca, Đại ca nói gì nàng ta nghe nấy, chỉ sợ Đại ca nói trên trời hiện giờ không phải mặt trời mà là mặt trăng, nàng ấy cũng sẽ dối lương tâm mà ủng hộ!”
Lí Mẫn Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Muội vừa mới tặng nàng ta cho ta!”
Trong đôi mắt trong trẻo của Lí Vị Ương dẫn theo một tia cười lạnh: “Nhưng mà nàng ấy đã sớm thích Đại ca! Đại ca, Đại tỷ chỉ mới nhìn qua mấy quyển sách thuốc, đã kết luận đây là Tô Tử, mà Tử Yên lại là nha đầu của Đại ca, lời nói của hai người, thật sự có thể tin sao?”
Tam phu nhân thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên mở miệng: “Rất đúng, chỉ bằng lời nói của một nha đầu, không chứng minh được gì hết!”
Đại phu nhân cười lạnh một tiếng: “Phong nhi, đã nghe thấy chưa, con tốt bụng bắt kẻ gian cho lão phu nhân, người khác lại nghĩ con oan uổng người tốt!”
Lí Mẫn Phong lại không hề nóng nảy, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương nói: “Vốn định để lại chút thể diện cho Tam muội, muội muội đã khăng khăng một mực như vậy, ta cũng không cần che giấu hộ nữa!” Nói xong, hắn quay đầu lại, nói với lão phu nhân, “Xin lão phu nhân cho phép con đi mời một vị thái y đến nghiệm chứng việc này!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.