Khóe miệng Đại thái thái nổi lên chút trào phúng trong nháy mắt rồi tan biến: “Nàng cho rằng nương không biết, còn giấu kỹ với tỷ tỷ ruột là nương đây. Chính nàng không có thủ đoạn kia lại phí công gánh chịu thanh danh suốt nhiều năm như vậy, một kẻ ngoại thất lại có thể bức nàng chạy đến kinh thành.”
Đông Tích Hoa cũng biết di thái thái từ nhỏ cái gì cũng thích so với Đại thái thái. Sau khi Đại thái thái gả đến Đông gia, Đông Đại lão gia tuy là người ngay thẳng thật thà, nhưng từ sau khi Đại thái thái mang thai cũng lần lượt thu thông phòng, nâng di nương vào cửa. Thế nhưng Từ đại nhân lại không có đến một nha hoàn thông phòng, di thái thái phòng bị gắt gao, vì điều này nên bà luôn khoe khoang ở trước mặt Đại thái thái suốt bao năm qua.
Xảy ra sự việc lần này xem như tự vả vào miệng mình rồi.
Khó trách bà không nói gì.
“Cho nên nương nói cho con biết, nam nhân là phải quản, nhưng cũng phải có chừng mực. Mặc kệ hắn ở bên ngoài thế nào, về nhà dĩ nhiên muốn cảm thấy thoải mái dễ chịu. Nếu con cái gì cũng soi mói, muốn áp hắn một bậc, dù là thần tiên quyến lữ, năm rộng tháng dài cũng sẽ sinh hiềm khích.”
Di thái thái này là ví dụ vô cùng tốt. Đông Tích Hoa không nói tiếng nào, lại nghe Đại thái thái chuyển sang hỏi: “Phùng đại phu nói thế nào?”
Khóe miệng Đông Tích Hoa lúc này mới có ý cười: “Nói là tiếp tục dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-dong-doi-thu-huong/3546507/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.