Edit: Leticia
Beta: Tiểu Tuyền
Phụ thân từng thất vọng bất đắc dĩ về hắn, từng trợn mắt nhìn hắn, từng kiên nhẫn dạy bảo hắn, nhưng vẫn chưa từng phất tay áo bỏ đi trước mặt hắn.
Từ Tự Truân ngơ ngác đứng trong phòng, tay chân lạnh buốt, không biết qua bao lâu mới phục hồi lại tinh thần, rồi loạng choạng đi ra cửa.
“Tứ thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Vương Thụ bước lên trước đỡ hắn.
“Không có gì, không có gì!” Dưới ánh mặt trời, mặt hắn trắng như giấy.
Vương Thụ không dám hỏi nhiều, chỉ đỡ hắn trở về Đạm Bạc trai.
Khương thị đã sắp lâm bồn, đang ưỡn cái bụng lớn cùng thiếp thân nha hoàn Bảo Châu sắp xếp lại quần áo trẻ con và chăn nhỏ đã làm trước đó vài ngày cho đứa bé sắp ra đời.
“Thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tốt mang ra phơi nắng đi.” Giữa khóe mắt đuôi mày của nàng tất cả đều là sự vui sướng và hài lòng của người làm mẹ, “Nhưng mà đừng phơi trực tiếp dưới ánh mặt trời, để tránh có khí nóng lưu lại, đứa nhỏ mặc sẽ nóng nực.”
Bảo Châu hì hì cười: “Đây là phu nhân nói sao ạ?”
Phu nhân trong miệng nàng, là chỉ mẹ đẻ của Khương thị. Nữ nhi sắp sinh, lại còn là thai đầu, nên bà rất lo lắng, cứ cách năm ba ngày lại viết thư đến dặn dò này nọ.
“Ngươi cũng biết mà!” Khương thị cẩn thận nói, cũng không tức giận, khóe miệng còn lộ ra vài phần vui vẻ mơ hồ.
Không biết tại sao, Từ Tự Truân đột nhiên có chút sợ hãi đối mặt với con như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568392/chuong-675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.