Dán lỗ tai thật chặt tại cửa sổ thư phòng, Từ Tự Truân chỉ cảm thấy trên mặt mình đã ướt nhẹp.
Hắn đứng lên, có chút xấu hổ chuẩn bị dùng ống tay áo lau đôi mắt, chợt thấy khăn tay thêu hoa ngọc lan trắng đưa tới trước mặt hắn: “Tứ thiếu gia, nếu muốn lau mắt thì vẫn nên dùng khăn mềm mới tốt!”
Thanh thoát mà ngắn gọn, là giọng nói của Hổ Phách.
Khó trách mẫu thân vẫn luôn giữ lại một vị trí quản sự ma ma trong phòng cho nàng.
Từ Tự Truân đứng thẳng sống lưng lên, mạn bất kinh tâm mà “Ừ” một tiếng, nhận khăn lau khóe mắt, rồi trả khăn lại cho nàng: “Chúng ta đi ra ngoài đi!” Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi thư phòng.
Như vậy mới tốt!
Người một nhà thật vui vẻ.
Hổ Phách nhìn bóng lưng của Từ Tự Truân khẽ mỉm cười, nâng chậu sứ thanh hoa trong tay đi theo.
Thập Nhất Nương đang nắm bả vai Từ Tự Giới đứng dưới mái hiên.
Dư quang của trời chiều chiếu vào trên người của bọn họ giống như phủ lên một tầng lá vàng, có cảm giác của một loại yên tĩnh tốt đẹp.
Từ Tự Truân không khỏi thả chậm bước chân.
Có đạo thân ảnh màu đỏ giống như gió lao đến: “Mẹ, mẹ, mẹ con đã trở về!” Cẩn ca nhi la hét, xông ào vào trong ngực Thập Nhất Nương.
Hoàng Tiểu Mao, Vương Nhị Hổ, Trường An, Tùy Phong...... rầm rầm theo sát đi vào, phá vỡ sự an bình của đình viện.
Thập Nhất Nương buông Từ Tự Giới ra, cúi đầu cười nhìn nhi tử đầu đầy mồ hôi: “Bạch Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568365/chuong-648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.