Có gã sai vặt bị làm cho sợ rụt cả bả vai, những người còn lại chẳng qua chỉ thu lại vẻ tươi cười.
Cẩn ca nhi nhảy ra ngoài, nâng cao lồng ngực nói: “Là chủ ý của đệ!”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Từ Tự Giới đã quét qua đám sai vặt kia, lại phát hiện không có một ai hắn biết. Sắc mặt hắn không khỏi đạibiến, hỏi Cẩn ca nhi: “Mấy người này ở chỗ nào đến?”
Cẩn ca nhi lơ đễnh nói: “Là người giúp đệ nhặt pháo!”
“Nhặt pháo?” Từ Tự Giới kinh ngạc nhìn Cẩn ca nhi, “Nhặt pháo gì? Nhặt ở đâu?”
“Các quản sự không cho đệ pháo. Đệ nhìn thấy ở ngoại viện có gã saivặt nhặt được pháo trên mặt đất.” Cẩn ca nhi nói, vẻ mặt có chút đắc ý,“Đệ liền đứng ở trên bậc thang hô một tiếng, người nào nhặt được pháocho ta, ta liền thưởng cho hắn một lượng bạc”. Vừa nói, vừa chỉ đám saivặt, “Bọn họ đều là đến đưa pháo cho đệ đó.”
Rồi học theo bộ dạng nhặt pháo từ gã sai vặt, còn thưởng họ một lượng bạc.
Từ Tự Giới nghe cũng không biết nói cái gì cho đúng: “Tiền đệ lấy ởđâu?” Lại nói, “Hồng Văn bọn họ đâu?” Cũng không có nhìn thấy nhũ nương, nha hoàn của Sân ca nhi, “Còn có Ngô ma ma các nàng, đều đi đâu rồi?”
Hắn luôn luôn ôn hòa, có rất ít thời điểm nghiêm mặt như vậy. NênSân ca nhi có chút sợ, vội vàng ném đi hương nến, trốn đến phía sau Cẩnca nhi.
Cẩn ca nhi cũng chớp mắt một cái, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nóiSân ca nhi: “Đệ đưa hương nến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568325/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.