Nhìn ngọc thạch xanh biếc trong lòng bàn tay Cẩn ca nhi, nước mắt Thập Nhất Nương lăn xuống.Cho tới nay, nàng lo lắng nhất con được mọi người cưng chiều như vậy, dưỡng thành tính tình ngang ngược, thậm chí tính cách lạnh lùng, khônghiểu cái gì là cảm ơn, càng không biết cái gì là tha thứ và nhẫn nhịn.Nhưng xem ra bây giờ, mặc dù con ngang tàng bá đạo lại keo kiệt, nhưngvẫn có chút hiểu biết, cũng không có mất đi một trái tim trong sáng,ngây thơ.
Băn khoăn dưới đáy lòng Thập Nhất Nương tan thành mây khói, vui mừng tiến lên ôm vai con.
Cẩn ca nhi ngẩng đầu nhìn mẫu thân, khóe miệng cong lên, cười, vui vẻ phấn khởi không nói thành lời
Thập Nhất Nương cũng cúi đầu, cười với con trai bé bỏng.
Tình mẫu tử ấm áp dạt dào.
Mà Thái phu nhân thì đã sớm nước mắt lưng tròng, hiền hòa nói: “Cháungoan, tổ mẫu không cần đồ của con, tổ mẫu có đồ thưởng riêng cho biểuca con rồi.” Sau đó cao giọng phân phó Đỗ ma ma, “Tách hoa sen kia rađây!” So với sự thờ ơ không quan tâm rồi vừa, giọng nói càng chắc chắnnhư chém đinh chặt sắt.
Ánh mắt của Đỗ ma ma cũng có chút ẩm ướt, cười đáp “Vâng”, bê bồn cây cảnh bằng ngọc thạch đi ra ngoài.
Ngũ nương cuống quýt.
Nàng liếc mắt nhìn vẻ mặt của con trai mình đang luống cuống đứng yên một chỗ, không khỏi bực mình.
Hung hăng lườm Hâm ca nhi, Ngũ Nương ba bước làm hai đuổi đi theo,kéo Đỗ ma ma lại, còn chưa mở miệng nói, mặt đã hồng đến độ có thể nhỏra máu: “Thái phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568319/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.