Đứng ở phía trước cửa sổ ngắm nhìn hồ màu xanh ngọc đang gợn sóng, Từ Lệnh Nghi vuốt vuốt mu bàn tay non mịn đang vòng quanh hông mình, thấpgiọng nói: “Hiện tại không thể so với lúc ta vừa mới từ quan được. Hoàng Thượng đăng cơ nhiều năm, lại thêm Thái hậu tạ thế, đại thần trongtriều nhiều lần cách chức, cũng không có người lại có thể dao động quyết định của Hoàng Thượng, chuyện Hoàng Thượng muốn làm cũng rất nhiều, đâu còn có thời gian quản chúng ta. Huống chi ta nhàn rỗi ở nhà mấy nămnay, quân đội không ít thiếu niên anh hùng, Tưởng Vân Phi lại một trậnthành danh. Ta là đang nghĩ Vương Cửu Bảo.” Giọng điệu của hắn hơi cóchút cảm thương, “Nếu như không có hắn gửi cho Hoàng Thượng ngôn thư vạn việc làm tốt, Hoàng Thượng cũng không thể thuận lợi mở cấm biển nhưvậy. Triều đình cũng tốt, các thế gia ở Giang Nam cũng tốt, thương hộiNam Bắc cũng tốt, đều được nhiều ân huệ, lợi ích. Nhưng trong lúc nguycấp, lại không có ai ra tay cứu giúp, hơn nữa Vương thị vừa bị diệt trừ, một mình Khu thị là lớn nhất. Triều đình vừa rồi lại không có tướnglĩnh am hiểu thủy chiến, Phúc Kiến bên đó, chỉ sợ còn sẽ sinh ra khókhăn. Chịu khổ cuối cùng, vẫn là lê dân bách tính. Hoàng Thượng nhữngnăm này càng ngày càng tự ý làm theo ý mình, lúc trước là Trần các lãochủ trương cố gắng thực hiên chiêu an đám người Vương Cửu Bảo, hôm nayVương Cửu Bảo xảy ra chuyện như vậy, chỉ cảm thấy Vương Cửu Bảo có giaophó nâng đỡ người tài, đem xã tắc bách tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568299/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.