Edit: Khuê loạn
Beta: Hạ“Có lúc nào đệ đã nói mà không giữ lời chứ!” Từ Tự Dụ cười nói...“... Đệ đã nói sẽ đưa Cẩn ca nhi đi chèo thuyền, thì nhất định sẽ đưađệ ấy đi chèo thuyền. Hơn nữa, tham gia thi viện cũng không thể chỉ dựatất cả vào lúc nước đến chân mới nhảy.”
Phương thị đứng sau Từ Tự Cần, nghe xong, không khỏi gật đầu.
Nhị phu nhân nghe thấy cũng đi tới: “Làm việc hằng ngày. Con có thểnghĩ như vậy, có thể thấy được mấy năm nay cũng khổ công học hành, họcvấn vững chắc!”
Từ Tự Dụ đỏ mặt.
Từ Tự Cần thì có chút lúng túng.
Nhị bá mẫu nói như vậy, giống như là nghiệp học của mình (Từ Tự Cần) không đủ vững chắc vậy.
Từ Tự Kiệm vội giải vây cho ca ca, chỉ Cẩn ca nhi đã nín khóc: “Mọingười xem, mọi người xem, Cẩn ca nhi đã hết khóc rồi!” Sau đó ôm bả vaiTừ Tự Dụ, “Cái này không được lừa Cẩn ca nhi đâu nhé! Ngày mai nhớ đưaCẩn ca nhi đi chèo thuyền!”
Lại nói, “Hay là, chúng ta cũng đi cùng? Một người vui, không bằng mọi người cùng vui?”
Cả nhà đều bị hắn chọc cười.
Thập Nhất Nương nhân lúc này bảo Cẩn ca nhi: “Con còn không mau cám ơn Nhị ca của con!”
Cẩn ca nhi nhắc lại như vẹt: “Cám ơn Nhị ca!”
Từ Tự Dụ cười cầm bàn tay nhỏ bé của đệ đệ: “Ngày mai chúng ta đi chèo thuyền!”
Từ Tự Truân nghe xong vẻ mặt lộ ra vẻ chần chừ, nói: “Mẫu thân, con cũng có được đi cùng không?”
Từ Tự Giới luôn đi theo Từ Tự Truân, nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568296/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.