Edit: Khuê loạnBeta: Hạ“Thẩm thẩm.” Từ Tự Dụ chắp tay hành lễ với Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân nhìn đứa cháu trước mặt, mặt mũi có chút gầy gò nhưnglại tuấn tú như ngọc thụ lâm phong, không khỏi âm thầm khen một tiếngtrong lòng, dùng cái nhìn mới để đánh giá Từ Tự Dụ.
“Mới chớp mắt là Dụ ca cũng đã trưởng thành, thành người lớn rồi.”Nàng cười nói, “Còn tưởng rằng năm nay con sẽ không tham gia thi viện,không ngờ ngày nóng như vậy lại trở về.”
Từ Tự Dụ cung kính nói, “Khương tiên sinh nói con đã để lỡ rất nhiều bài, phải ở lại thêm mấy ngày. Cho nên con mới về trễ.”
Ngũ phu nhân khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Hèn gì ta thấy con như đã dự liệu trước.”
Từ Tự Dụ cười nói: “Văn không phải số một, võ không phải số hai. Chưa đến cuối cùng, cũng không ai biết được kết quả như thế nào.” Thái độkhiêm nhường nhưng không mất tự tin.
Thần sắc Ngũ phu nhân lộ ra mấy phần tán thưởng, quay đầu nói vớiThái phu nhân: “Dụ ca càng ngày càng biết ăn nói. Có thể thấy được đứanhỏ này càng lớn, càng nhìn thấy nhiều chuyện trong cuộc sống.”
“Đứng nói chuyện không đau thắt lưng.” Thái phu nhân quở trách, “Mấynăm nay Dụ ca đi lại vất vả, cực khổ biết bao nhiêu.” Sau đó nói với TừTự Dụ, “Đừng để ý tới Ngũ thẩm của con, nhanh đi nghỉ ngơi đi, người lại gầy đi một vòng rồi.” Trong giọng nói mang theo chút thương tiếc.
Từ Tự Dụ chắp tay, đang muốn cáo lui, Nhị phu nhân đã tới.
“Còn tưởng rằng năm nay con không tham gia thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568292/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.