Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếugia, có vị Phương thiếu gia, nói là bằng hữu của thiếu gia, muốn gặpthiếu gia!”
Họ Phương, bằng hữu của mình?
Mình chỉ quen mỗi Phương Kí là họ Phương, nhưng PhươngKí là anh họ của Đại tẩu, nếu muốn gặp mình, thì chỉ cần nói với ngườihầu gác cổng một tiếng, sẽ có nô bộc dẫn huynh ấy vào.
Từ Tự Dụ không khỏi có chút nghi ngờ, lại thấy Cẩn canhi ngủ rất say sưa, liền dặn dò A Kim mấy câu, sau đó đi ra phòng khách tiếp khách.
Thấy bóng dáng quen thuộc của Phương Kí, Từ Tự Dụ khôngkhỏi bật cười: “Phương đại ca, đây là thế nào? Huynh báo là bằng hữu của đệ, làm đệ phải suy đoán hồi lâu…..” Nói tới đây, nụ cười ở trên mặtcứng lại, “Phương đại ca, đã xảy ra chuyện gì thế!”
Sắc mặt của Phương Kí cứng lại, nhìn Từ Tự Dụ không có nửa phần tươi cười.
Thấy Từ Tự Dụ hỏi mình, vẻ mặt của Phương Kí nghiêmtrọng kéo Từ Tự Dụ ra một góc tường, nhỏ giọng nói: “Lưu Thiếu Ngôn bịngười của phủ doãn phủ Thuận Thiên bắt đi rồi!”
Lưu Thiếu Ngôn chính là một trong những người cầm bút viết Vạn Ngôn Thư lần này.
Sắc mặt của Từ Tự Dụ kinh hoàng, lại mơ hồ cảm thấy có ẩn tình trong chuyện này.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Từ Tự Dụ thấp giọng hỏi, “Phương đại ca đến tìm đệ, là có chuyện gì muốn phân phó đệ đi làm sao?”
Gọn gàng, thẳng thắn.
Đáy mắt Phương Kí hiện lên tia tán thưởng, lại cảm thấylúc này không phải là lúc nói những chuyện này, liền thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568257/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.