Editor: Tiểu Ly
Beta: Hạ“Tứ thẩm thẩm”, Từ Tự Cần đã bước vào cửa “Chúng con tới đòi ăn bát mỳ trường thọ đây!.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Thập Nhất Nương cười, mời họ đến ngồitrên ghế thái sư, lại sai nha hoàn đi dặn phòng bếp nấu bát mỳ.
Từ Tự Cần vội vàng ngăn cản: “Tứ thẩm thẩm, là con nói đùa với thẩmthẩm thôi. Chúng con đều đã ăn sáng rồi.” Sau đó cười nói: “Chúng contới chúc mừng sinh thần cho Nhị đệ.”
Thập Nhất Nương cũng đoán thế, giữ ba đứa trẻ ở lại: “Đợi một lát ở đây ăn cơm trưa!”
Từ Tự Cần sững sờ, cười đáp: “Tốt quá, vậy thì làm phiền thẩm thẩm rồi.” Ánh mắt lại nhìn về phía Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trên mặt lộ sắc mặt sốt ruột, Từ Tự Cần quăng cho Từ Tự Dụ một ánh mắt ra dấu.
Mí mắt cụp xuống, Từ Tự Dụ bày ra một bộ dáng từ chối.
Thập Nhất Nương thấy vậy liền hiểu rõ.
Con trai mười lăm, mười sáu tuổi cũng đã lớn rồi, cũng sớm đã có thế giới của riêng mình.
Nàng cười thầm, dứt khoát buông tay, nói trêu: “Được rồi, được rồi, cáccon cũng đừng nháy mắt ra hiệu cho nhau nữa. Nếu đã có hẹn đi đâu, trựctiếp đi đi. Có điều giữa trưa, ta đã bảo phòng bếp làm đào mừng thọ, đến lúc đó thì đừng có kêu là không được ăn.”
“Không có đâu ạ!” Từ Tự Dụ vội nói.
Từ Tự Cần lại vui mừng nhướn mày, nói: “Đa tạ Tứ thẩm.”
Hai người đồng thanh đáp, không khỏi liếc nhau.
Từ Tự Dụ lại nhìn qua Từ Tự Cần nói: “Chúng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568253/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.