Edit: LeticaBeta: HạLúc nhỏ là thời gian đơn thuần khoái hoạt nhất. Thời gian như vậy cũng không nhiều.
Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu Từ Tự Giới nói: “Các con đều đi, ai giúp mẫu thân trông Cẩn ca nhi đây?”
Cẩn ca nhi được mười tháng rồi, hoạt bát hiếu động, chỉ cần hơi không lưu ý một cái là cậu nhóc đã bò tới bên cạnh cái bàn ở trên kháng, cầmđược thứ gì đều cho vào trong miệng gặm hai cái, ôm vào trong ngực thìđã không kiên nhẫn, dùng chân đá vào bụng người ôm một cái, người sẽ bắn đi ra ngoài, người nào ôm nhóc cũng phải lên ba phần tinh thần. Chẳngqua là vẫn chưa nói chuyện được, kêu với ai cũng chỉ “a a a”. Thập NhấtNương rất lo lắng, Thái phu nhân thấy nàng ngạc nhiên: “Lão Tứ một tuổirưỡi mới mở miệng nói chuyện, Cẩn ca nhi lúc này mới mười tháng!”
Thập Nhất Nương cũng không chắc trẻ em mười tháng thì nên hay khôngnên mở miệng nói chuyện, lúc nào rảnh rỗi thì bế cậu nhóc chỉ trỏ nhậnbiết trong nhà đồ.
Từ Tự Giới nghe vậy, mắt sáng lên, cười nói: “Vậy con ở nhà chơi với Cẩn ca nhi.”
Từ Tự Truân có chút thất vọng, nói: “Vậy thì khi về, con mang đồ ăn ngon cho hai người nhé!”
“Được!” Thập Nhất Nương vội cười nói, “Trở về cũng kể cho mẫu thânnghe một chút về chuyện mọi người leo núi đã gặp được những chuyện gìnhé? Mẫu thân cũng chưa từng leo lên núi bao giờ!”
Có điều ở thời đại này. Chỉ có một người đi ở phía trước, thì ở phíasau có cảnh người cầm ghế ngồi, quạt lông, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568234/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.