Edit: Vi ViBeta: HạBăng qua đường mòn, bước chân của Dương thị hơi chậm lại.
Nàng tưởng là sẽ thấy một sân viện đề phòng nghiêm ngặt, thị vệ nhưrừng, lại không nghĩ rằng Bán Nguyệt Phán dưới ánh trăng, suối trongvắt, rào tre, tường đất, giống một nông trại an bình mà yên tĩnh.
“Dương di nương, mời bên này!” Dẫn đường chính là gã sai vặt mườitám, mười chín tuổi, cao gầy, trong bóng đêm, một đôi mắt lấp lánh cóthần, toát ra mấy phần khôn khéo.
Dương thị vội vàng ngưng lại dòng suy tư, rón rén theo sát phía sau gã sai vặt.
Gió thổi qua, lá cây nhảy múa vòng quanh, trong rừng cây thật giống như có vô số người di chuyển.
Dương di nương vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đi theo gã sai vặt vào nhà chính của nông trại.
Nhà chính im ắng, trường án, màn che, mấy đóa hoa đứng lẳng lặng imắng trong bóng tối, chỉ có chiếc bàn vuông đốt chiếc đèn cung đình dương giác hình quả dưa, trong suốt như ánh trăng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Từ Lệnh Nghi thì ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh đèn cung đìnhdương giác. Ánh đèn sáng tỏ hắt lên khuôn mặt hắn, khiến ngũ quan anhtuấn của hắn nhu hòa đi mấy phần.
Trong lòng Dương thị buông lỏng, nhẹ nhàng quỳ gối trên mặt đất.
“Thiếp thân Dương thị, thỉnh an Hầu gia!”
Trên đầu gối có cảm giác lạnh lẽo lan ra, lại không cộm người.
Trên mặt đất hẳn là lát đá đã được mài láng bóng đi!
Dương thị đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mình gặp Kiến Trữ hầu, cũng là một buổi tối như vậy, quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568216/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.