Thập Nhất Nương không kịp tránh, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên cạnh Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nhìn thoáng qua hai mắt khóc đến đỏ hoe của Văn dinương, trực tiếp nói thẳng: “Ngươi không nói, ta cũng vậy biết tại saongươi lại tới tìm phu nhân. Chẳng qua chuyện này không phải là chuyệncủa một mình ngươi, mà còn quan hệ đến Từ gia. Nhiều lời vô ích, ngươicũng không cần nói, những cửa hàng này nhất định phải đóng, hơn nữa phải ở trước lúc mùng hai tháng hai long sĩ đầu* đem chuyện này làm thỏađáng!” Giọng nói như chém đinh chặt sắt, không có một chút thương lượng. Lại nói, “Mấy năm qua, trong tay ngươi tích trữ cũng không ích củariêng. Nên an chịu thỏa mãn với số mệnh của mình, con người thườngthường bị làm hỏng bởi một chữ ‘Tham’.”
(*)Long sĩ đầu: Rồng ngẩng đầu: trời bắt đầu mưa.
Văn di nương xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, nhìn Thập Nhất Nương cầu cứu.
Chuyện đó và chuyện mà Thập Nhất Nương phỏng đoán không khác biệtnhiều lắm. Nếu Từ Lệnh Nghi có thể chịu để Văn di nương nuốt riêng haimươi vạn lượng bạc, thì sao lại không nhịn được một cửa hàng nho nhỏ?Hơn phân nửa là việc làm ăn của Văn di nương có ảnh hưởng đến an nguycủa Từ gia, Từ Lệnh Nghi mới có thái độ kiên quyết yêu cầu Văn di nươngđóng cửa hàng. Chẳng qua là không biết cửa hàng của Văn di nương liênquan sâu đến chừng nào..... Văn di nương đương nhiên là có cái khóxử của mình, nói không chừng ở trước mặt Từ Lệnh Nghi càng khó nói hơn!
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568205/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.