Lâm Ba cách cửa sổ đáp: “Trời vừa sáng đã đưa năm nhũ nương (vú nuôi) đến đây, đang ở sau ngoại viện.”“Gọi các nhũ nương vào hết đi!”
Lâm Ba vâng lời đi ra.
Con khóc to khiến Thập Nhất Nương lo lắng ngồi dậy.
“Ta tới đây!” Từ Lệnh Nghi vội kê gối sau lưng cho nàng, bế con vào trong lòng.
Thập Nhất Nương tựa vào gối, nhìn Từ Lệnh Nghi bế con, vừa đi, vừa nhẹ nhàng dỗ.
Thằng bé vẫn khóc mãi không thôi.
Tiếng khóc của bé con vang lớn, khóc đến thương tâm. Ở trong khônggian yên tĩnh như thế này cũng có mấy phần kinh tâm động phách.
Chỉ mới được một lúc, Thập Nhất Nương đã cảm thấy một ngày giống như một năm.
Hai đầu lông mày của Từ Lệnh Nghi nhíu lại tỏ vẻ âu lo.
Hồng Văn đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, bị Thu Vũ nhìn thấy rõ ràng. Nàng rón rén đi tới bên cạnh, rỉ tai hỏi: “Sao thế?”
Hồng Văn rụt rè nói: “Có phải là buồn đi tiểu không nhỉ?”
Thu Vũ ngây ngốc. Nghĩ lúc chọn nha hoàn cho Lục thiếu gia, tất cảđều là chọn những người mười ba mười bốn tuổi, ở nhà đều từng trông nom đệ đệ,muội muội, cảm thấy lời của Hồng Văn có thể tin tưởng mấy phần.Suy nghĩ một chút, tiến lên nói nhỏ: “Phu nhân, Hồng Văn nói, Lục thiếugia có thể là buồn đi tiểu.”
Giờ phút này, Thập Nhất Nương chỉ cầu mong làm sao cho con đừng khócnữa, vội gọi Từ Lệnh Nghi: “Bế con lại đây cho thiếp xem một chút!”
Từ Lệnh Nghi cũng nghe thấy lời Thu Vũ nói, bế con đặt lên giường.
Hai người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568179/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.