“Không có ạ!” Văn di nương nói. “Hầu gia không có hỏi nhiều. Chỉ nói một câu với thái phu nhân, là ‘Biết rồi’ mà thôi.”
Thập Nhất Nương im lặng không nói gì.
Nếu như đổi lại là mình. Khi về đến trong nhà có ba tiểu thiếp mangthai. Bây giờ một xác hai mạng người. Một người đóng kín cửa chỉ quantâm cuộc sống yên ổn của mình. Một người bị mẫu thân đưa đến chỗ nhị tẩu chăm sóc. Mà mẫu thân lại nói cho mình biết, hết thảy đều rất bìnhthường. Người kia chết. Hoàn toàn là bất ngờ ngoài ý muốn…” Với tư cáchlà con trai, là người chồng. Làm đương gia quản lý Vĩnh Bình Hầu, ngoạitrừ một câu “Biết rồi”, sợ rằng cũng không nói thêm câu nào.
Nhưng Từ Lệnh Nghi nhạy bén như thế sẽ vì lúc này mà cái gì cũng không nghĩ sao?
Thập Nhất Nương rất hoài nghi.
Nếu không đối với Đông di nương không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào, Từ Lệnh Nghi sao lại có thể nói ra câu “Xin lỗi” đây?
Đi ra khỏi phòng của Văn di nương. Ngày hôm ấy mặt trời đỏ thẫm, bóng cây rợp đất. Yên tĩnh không người nói chuyện. Khiến lòng người cũng antĩnh theo.
Thập Nhất Nương chậm rãi về chỗ thái phu nhân.
Từ Tự Truân mặc bộ quần áo cũ đang ngủ, bị Ngũ phu nhân kéo đi xemđạo trưởng Trường Xuân làm lễ pháp sự (*) cho thái phu nhân còn chưa về.
[(*) pháp sự:cúng bái hành lễ, việc cúng bái của thầy tu, đạo sĩ.Nhưng ở đây là cúng bái giải hạn, cầu may cho thái phu nhân chứ khôngphải làm lễ cúng cho người chết nhé.]
Ngọc Bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568159/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.