Edit:HạÂm thanh của Văn di nương thấp vài phần.
“Nô tỳ cùng ma ma đứng nhìn nhau một lúc, lại nhoài người về phía trước úp sấp mặt lên song cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
“Chỉ thấy đèn đuốc trong đông dương phòng đối diện sáng trưng. Bóngngười lộn xộn chiếu lên cửa sổ chiếu đan xen vào nhau. Đào ma ma dẫntheo hai nha hoàn, bình tĩnh đi vào, chưa đến một lát sau, tiên phu nhân (Nguyên Nương) cũng đến. Lại ước chừng một nén nhang trôi qua. Nhị phunhân đỡ thái phu nhân đến…Chưa đầy hai khắc, đông sương phòng truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tần di nương cùng với tiếng khóc rấm rứt của bọn tiểu nha hoàn.
“Ma ma của nô tỳ cũng ngồi không yên. Sai người đi hỏi thăm. Nói đứa con mà Đông di nương chưa có hạ sinh là một bé trai!”
Văn di nương ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương: “Tiếp sau đó, Tần dinương trống rỗng, nắm tay đi sau thái phu nhân và nhị phu nhân đi đếnchỗ ở của thái phu nhân.”
Thập Nhất Nương nghiêm túc lắng nghe, đợi Văn di nương nói xong, nàng cúi mặt trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Sau đó trầm ngâm nói: “Ta chỉ có vàichuyện không rõ.”
Văn di nương không tiếng động, khẽ nghiêng người nói: “Mời phu nhân hỏi.”
“Ngươi nói, Đông di nương và Tần di nương ở trước mặt đại tỷ ta hầuhạ đã thành thói quen rồi. Cho nên khi mang thai cũng vẫn đi hầu hạ. Vậy ngươi thì sao? Bên cạnh người có ma ma được mang đến từ Dương Châu,thời kỳ mang thai lại là thời kỳ đặc thù, sao cũng đi đến hầu hạ?”
Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568158/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.