“Khóa cửa rồi!” Tần di nương giật mình nhìn Thúy nhi, “Người nào khóa? Tại sao muốn khóa?”
“Là Lâm Ba bên cạnh Hầu gia dẫn người khóa.” Vẻ mặt Thúy nhi có chúthoảng sợ, “Nói là Tứ thiếu gia bị kinh sợ, có người nhìn thấy người hùdọa Tứ thiếu gia chạy vào nhà giữa, muốn ở mỗi gian lục soát người.”
“A di đà Phật!” Tần di nương nghe chắp tay trước ngực. “Đây là kẻ nào tạo nghiệt! Tứ thiếu gia từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh. Nơi nào chịu đựng được chuyện như thế!” Sau đó phân phó Thúy nhi: “Ta muốn đi thắp nénhương cho Bồ Tát, để cho Bồ Tát phù hộ Tứ thiếu gia nhanh khỏe nên mớiphải!
Thúy nhi vẫn còn sợ hãi đáp một tiếng “vâng”, rồi đốt đèn lồng nhỏ hình quả dưa di chuyển đến buồng lò sưởi.
Tần di nương cung kính quỳ gối dập đầu lạy ba cái trước mặt Quan ThếÂm Bồ Tát, dâng ba nén hương. Đứng dậy để Thúy nhi đỡ vào nội thất.
“Có nói lúc nào sẽ đến viện chúng ta không?”
“Không có!” Thúy nhi thấp giọng nói. “Chỉ nói chúng ta ở trong việnđừng đi nơi nào cả. Đến lúc đó tự nhiên có người sẽ đến gõ cửa.”
Tần di nương gật đầu. Ngáp một cái: “Vậy chúng ta trước nghỉ ngơi đi! Bình thường không làm việc trái với lương tâm. Nửa đêm không sợ quỷ gõcửa.”
Thúy nhi thấy Tần di nương không để ý. Dần dần bình tĩnh lại. Mặc dùđáp lại hầu hạ Tần di nương nghỉ ngơi, nhưng rốt cuộc cũng là tiểu cônương trẻ tuổi, lòng tò mò nặng. Nơi nào ngủ được. Dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568143/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.