Đi ra khỏi phòng Thập Nhất Nương, phía ngoài mưa nhỏ, róc rách, đánh vào trên lá khô, có một loại mùi vị trong trẻo lạnh lùng.
Từ Tự Truân hỏi Đỗ ma ma đến xem hắn đã ngủ chưa: “Ngài còn nhớ rõ sinh nhật của nương của ta không?”
Đỗ ma ma suy nghĩ một chút, cười nói: “Là hai mươi chín tháng năm”lại có chút không chắc, “Hẳn là hai mươi bảy tháng năm.” Rồi giải thích, “Ma ma lớn tuổi, không nhớ rõ ràng nữa rồi. Hôm nay sao Tứ thiếu gialại đột nhiên hỏi cái này?”
“Không có gì!” Từ Tự Truân rũ mí mắt, lông mi rậm thật dài giống nhưcây quạt nhỏ, che thành cái bóng hình nguyệt nha, hết sức đáng yêu, “Chỉ là đột nhiên nghĩ tới!”
Đỗ ma ma yêu thương ôm lấy Từ Tự Truân: “Đi ngủ sớm một chút đi! Sáng mai còn phải đi học đó!”
“Ừ!” Từ Tự Truân biết điều nhẹ nhàng đáp, sột soạt nằm xuống.
Đỗ ma ma giúp hắn dịch dịch góc chăn, dặn dò Trà Hương trực đêm mấy câu, lúc này mới đi chỗ Thái phu nhân.
Trà Hương đóng cửa, nghỉ ở trên tháp quý phi một bên.
Trong phòng an tĩnh lại.
Giọt nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt có quy luật, từng tiếng, có thểnghe rõ, làm cho Từ Tự Truân không ngủ được. Trong đầu hắn thỉnh thoảnghiện lên khuôn mặt tươi cười hơi nịnh hót của đám ma ma quản sự.
Từ trước, những thứ này đều chỉ thuộc về mẹ ruột của hắn, nhưng bây giờ, lại thuộc về một người khác.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng hắn đã cảm thấy khó chịu.
“Trà Hương” Từ Tự Truân không ngủ được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568141/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.