“Đi chỗ ở cũ của đại tỷ?” Thập Nhất Nương thoải mái nằm trên kháng. Trong lòng có buồn bực. Nhạn Dung khẽ gật đầu một cái: “Ngọc Bản bên cạnh Thái phu nhân sau đó lập tức tìm Tứ thiếu gia về.” Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Nếu là lát nữa Tứ thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia tới đây, ngươi liền gọi ta một tiếng.” Nhạn Dung vâng đáp lại. Thập Nhất Nương mệt mỏi nằm xuống, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Buổi tối Từ Tự Giới trở lại. Nhạn Dung cười hỏi hắn: “Tứ thiếu giađâu? Tại sao không đưa Ngũ thiếu gia trở lại” Từ Tự Giới cười nói: “Tứca nói hơi mệt. Buổi tối chỉ ăn non nửa chén cháo trắng.” Nhạn Dung cười đưa Từ Tự Giới vào sương phòng ngủ lại, đang muốn đibáo tin cho Thập Nhất Nương, lúc đi vào đông sảo gian chỉ có ngọn đènlồng hình quả dưa nho nhỏ lóe ra ngọn lửa to như hạt đậu. Thập NhấtNương ngủ say sưa. Nàng suy nghĩ một chút. Rồi rón rén lui đi ra ngoài. Ngày hôm sau Từ Tự Truân vội tới vấn an Thập Nhất Nương. Sắc mặt đã khôi phục văn nhã như trước. Thập Nhất Nương nghĩ tới chuyện ngày hôm qua. Cười hỏi hắn: “Đào mama không thể trải qua tiết Đoan Ngọ trong phủ. Con có muốn sai người đưa chút ít bánh ú nhân thịt đi Điền Trang không? Cũng làm trọn vẹn tấm lòng của con.” Từ Tự Truân nghe đáy mắt tràn ra một nụ cười vui vẻ: “Vâng!” Sau đókhẩn cấp nói với Bích Loa, “Ngươi dẫn Vũ Hoa đi Điền Trang đưa bánh úcho Đào ma ma.” Bích loa cười đáp “vâng”. Thập Nhất Nương nói: “Để cho Trà Hương cùng Vũ Hoa đi đi!” Nàng là Đại nha hoàn. Tuổi lại lớn chút, Từ Tự Truânkhông sao cả, cười gật đầu. Buổi trưa trở lại hỏi Trà Hương: “Bánh ú đều chuẩn bị xong chưa? “Tứ thiếu gia đối với Đào ma ma thật là tốt!” Trà Hương cười nói.“Phu nhân đã sai Tào quản sự sáng mai đưa chúng ta đi Điền Trang. Ma matrong phòng bếp nói. Giờ dần bắt đầu chưng bánh ú. Lúc đến Điền Trangthì vẫn còn nóng!” Từ Tự Truân rất hài lòng, đầu tiên là chạy đến trướcbức tranh Nguyên Nương nói rất lâu, sau đó mới đi ngủ trưa. Thái phu nhân biết rồi than thở: “Làm khó Thập Nhất Nương, nghĩ chuđáo khắp nơi như vậy!” Rồi hỏi sức khỏe của Thập Nhất Nương. “Còn nônnhiều không?” Đỗ ma ma cười nói: “Nói chỉ nôn lúc sáng sớm, và tối muộn. Thời giankhác thì khá hơn trước đây.” Lại nói, “May mắn là Tứ phu nhân. Bất kểkhông thoải mái như thế nào. Nên ăn vẫn ăn. Nếu là người khác, đã sớmsuy sụp rồi.” Thái phu nhân gật đầu, bảo Đỗ ma ma lấy mấy hộp huyết yếncòn lại trong kho đều đưa đến cho Thập Nhất Nương. “Ngài cũng là người có tuổi, hay là để lại chút ít đi!” Đỗ ma ma cười khuyên Thái phu nhân. “Những thứ này đều là đồ bổ ôn quà, phải mỗi ngày ăn một chút, ăn đứt đoạn, thì chi bằng không ăn.” Thái phu nhân lắc đầu.”Đều đưa qua đi!” Sau đó phân phó,”Ngươi cũng nhìn chút. Nếu như đồ sắp hết. Tới nóivới ta, ta vứt bỏ cái mặt mo này cũng giúp nàng vào cung thỉnh cầu.” Đỗ ma ma che tay áo mà cười. Rốt cuộc cũng giữ lại một chút cho Thái phu nhân lúc cần. Trà Hương đưa bánh ú đến Điền Trang, Đào ma ma hơi giật mình cảm động đến rơi nước mắt. Lúc ấy liền phân phó tiểu nha hoàn đốt lửa, tự mìnhlàm bánh ngũ độc để cho Trà Hương mang về. Nhạn Dung không đợi Thập Nhất Nương phân phó liền nếm thử một miếng. “Vừa thơm vừa giòn, ăn ngon hơn so với đồ bán bên ngoài.” Thập Nhất Nương bảo Trà Hương đưa cho Từ Tự Truân. Từ Tự Truân reo hò, bảo Trà Hương tặng cho Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm,còn cố ý mời Từ Tự Giới đi ăn. Thưởng cho nha hoàn trong phòng, sau đósuy nghĩ một chút, lại không bẩm báo chuyện này với mẫu thân, dẫn theoTừ Tự Giới đến trước bức tranh của Nguyên Nương cúng bánh. Thập Nhất Nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mọi người vui vẻ trải qua tiết Đoan Ngọ. Dư gia bắt đầu nghị hôn với nhà mẹ đẻ của Cam Thái phu nhân, Văn dinương thấy Từ Lệnh Nghi không ở nhà, thường tìm cớ đến ngồi trong phòngThập Nhất Nương, Đỗ ma ma không có việc gì cũng tới đây nói chuyện cùngThập Nhất Nương. Thập Nhất Nương tìm Hổ Phách nói chuyện riêng: “...Nữ nhân chèochống gia đình riêng là rất cực khổ. Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng.” “Ta có cái gì tốt chứ?” Hổ Phách khẽ cúi đầu xuống, “Người khác đaukhổ muốn cầu. Không ngoài là bởi vì phu nhân. Ta cũng sũy nghĩ kỹ rồi.Một ngày có phu nhân, chính là một ngày có ta. Thay vì để người ta maimối, còn phải thấp hèn hầu hạ người khác. Không bằng mình xuất đầu lộdiện, đi theo phu nhân làm ma ma quản sự, tự do tự tại, không nhìn ánhmắt nam nhân.” Thập Nhất Nương luôn luôn tôn trọng sự lựa chọn của người khác. “Vậy cũng tốt!” Nàng cười nhìn Hổ Phách thở thật dài, “Ta tìm người cho ngươi để cho tùy ngươi bắt chẹt.” Sắc mặt Hổ Phách hồng lên. Thập Nhất Nương để cho Tống ma ma đi nói với Đỗ ma ma: “......Ta muốn giữ Hổ Phách ở bên người. Hồng Hương có nương, cha, mấy ngày nữa thì đưa xuất phủ đi, ta thấy Thu Hồng không tệ. Nếu bọn họ cũng thấythích hợp thì để Thu Hồng gả đi.” Bên Đỗ ma ma lập tức có hồi âm: “Tất cả đều theo phu nhân làmchủ.”Lại nói ra người “Bạch tổng quản nói. Bên khố phòng có một ngườitên Quản Thanh, năm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi quê nhà xảy ra lũlụt, cha mẹ huynh đệ đều mất đi. Một người chú của hắn không có con nốidõi. Nhận hắn làm con thừa tự. Dẫn tới trong phủ. Nếu phu nhân cảm thấyđược. Ngày nào đó đưa người tới cho phu nhân xem một chút.” Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn. Trước tiên nói chuyện Thu Hồng với Văn di nương. Văn di nương đạt được ước muốn. Tự nhiên là mừng rỡ, liên tục cảm ơnThập Nhất Nương. Lại sợ chuyện này truyền đi nửa đường có khó khăn thayđổi gì, ngày ngày mài mực ở trước mặt Thập Nhất Nương. Ước gì lập tức ấn định là tốt rồi. Hết lần này tới lần khác không biết làm sao Tần dinương đột nhiên trở nên vô cùng ân cần. Mỗi lần Văn di nương vừa mớingồi xuống, nàng cũng xuất hiện theo. Không phải là mang chút ít tất trẻ sơ sinh tự mình làm, thì là mang theo mũ hoặc xiêm y trẻ mới sinh mìnhlàm. Nói là làm cho Lục thiếu gia chưa ra đời. Văn di nương không khỏi âm thầm thấy lạ. Nếu nói Tần di nương có lòng dạ tranh thủ tình cảm, thì Từ Lệnh Nghivừa trở lại liền theo nàng đứng dậy cáo lui, nếu như không có lòng tranh thủ tình cảm. Những thứ thêu thùa này cũng không phải là một ngày hayhai ngày là có thể hoàn thành! Nếu làm nhiều như vậy, vì sao không manghết một loạt, không nên hôm nay một cái ngày mai một cái … Tần di nương nào biết suy nghĩ của Văn di nương. Lần nào tới cũngmuốn hỏi Thập Nhất Nương: “Mấy ngày nay phu nhân cảm thấy như thế nào?Lục thiếu gia còn bướng bỉnh giống như trước không?” Dáng vẻ vô cùng quan tâm. Cứ là người sắp làm mẫu thân đều cảm thấy hứng thú với đề tài này. Văn di nương không dám nói chen vào. Chỉ có thể như đứng đống lửa, như ngồi đống than ở một bên nghe. “Khá tốt!” Thập Nhất Nương vẻ mặt nhàn nhạt. “Có Điền ma ma và Vạn ma ma ở một bên trông nom ta cảm thấy tốt hơn nhiều!” Sau đó hỏi Văn dinương: “Châm tuyến của ngươi thế nào?” Hệt như là không nhiệt tình lắmvới lời của Tần di nương. Văn di nương mừng rỡ Thập Nhất Nương chủ động nói sang chuyện khác.Vội vàng tận dụng mọi thứ nói lên chuyện của mình: “Châm tuyến của tangài cũng đã thấy, cũng là thêu chơi cho mình. Để giết thời gian. Sao có thể đưa ra ngoài cho người ta xem được.” Nói xong, thân thể liềnnghiêng về phía trước, hạ giọng nói: “Phu nhân, ngài nói xem, hai ngàynữa ta đến hỉ phô (cửa hàng bán đồ hỉ) đặt đồ cưới. Có hơi sớm haykhông?” Thập Nhất Nương nghĩ tới cúi đầu cưới vợ, ngẩng đầu gả khuê nữ,chuyện Thu Hồng cũng phải cẩn thận chút ít. Nên muốn kéo dài tới mùa thu bàn lại. Chưa từng nghĩ Văn di nương vội vã như vậy. Cẩn thận vừa nghĩ cũng là hiểu được. Nàng cười nói: “Không sớm, không sớm. Hai ngày này ngươi lên danhsách các món đồ. Nhóm thêu nương mấy ngày này bắt đầu làm, lúc đến mùathu thời điểm vừa lúc lấy hàng”, Văn di nương nghe mừng rỡ: “Ta đây liền làm việc theo phu nhân phân phó!”, chuyện này cũng được truyền ra. Tất cả mọi người nói Văn di nương biết làm người. Tú Duyên tìm cơ hội nói cho Kiều Liên Phòng nghe. Kiều Liên Phòng sợ run một hồi lâu, cúi đầu tiếp tục sao chép kinh phật của nàng. Tú Duyên thở dài, xoay người tìm một cây trâm mã não bằng vàng lúc trước Kiều Liên Phòng thưởng đưa cho Thu Hồng làm quà mừng. Lúc đặt lễ đính hôn, Văn di nương vui vô cùng. Tám bộ xiêm y còn hơn đồ nhà trai đặt lễ. Thập Nhất Nương nói giỡn với nàng: “Ngươi như thế là cố tình hủy đài của ta mà.” Hồng Tú đã được cha mẹ nhận trở về, bên người nàng chỉ còn có Hổ Phách vừa đến tuổi. Văn di nương liền hướng về phía Thập Nhất Nương cúi cúi người: “đồ cưới của Hổ Phách cô nương ta tới làm!” Đồ cưới của Trinh tỷ nhi nàng đang làm, hôm nay lại ôm đồ cưới củaThu Hồng và Hổ Phách ở trên người. Thập Nhất Nương cười ha hả: “Ta thấy, sau này ngươi liền chuyên quản những chuyện này trong nhà đi!” “Nếu phu nhân yên tâm, ta cũng dám quản.” Văn di nương cũng rất sảng khoái. Đang nói, thì Bạch tổng quản đem chi tiết tòa nhà cần sửa sang bênngõ Kim Ngư để Quản thanh đưa tới đây cho Thập Nhất Nương xem qua. Văn di nương thấy người tới là chàng trai hai mươi tuổi, lớn lêntrắng nõn thanh tú, nhã nhặn, cao lớn, lại thấy Thập Nhất Nương cẩn thận đánh giá, giờ mới hiểu được, nên cũng nhìn Quản Thanh từ trên xuốngdưới theo Thập Nhất Nương, làm cho Quản Thanh phải mặt đỏ tới mang tai,chân tay luống cuống. “Phu nhân, ta giúp ngài hỏi thăm một chút.” Đợi sau khi Quản Thanhđi. Văn di nương ân cần nói, “Quyết không để cho Hổ Phách cô nương bịthiệt.” Thập Nhất Nương cũng sợ Hổ Phách gửi gắm sai người, nghĩ tới Văn dinương luôn luôn tin tức linh thông. Cẩn thận dặn dò Văn di nương hỏithăm những thứ gì. Làm sao hỏi thăm. ... Kết quả lúc Từ Lệnh Nghi trở lại đã nhìn thấy Thập Nhất Nương đangcùng Văn di nương rỉ tai thì thầm gì đó. Giữa lông mày tràn ngập ý cười. “Chuyện gì vui vẻ như thế?” Buổi tối, Từ Lệnh Nghi chống khửu tay nằm nghiêng. Theo thói quen sờ sờ bụng nàng, cười hỏi nàng. Lòng bàn tay ấm áp dán trên bụng nàng, làm cho nàng lười biếng, cóchút buồn ngủ: “Vì chuyện của Hổ Phách......” Nàng ngáp một cái,nói cho Từ Lệnh Nghi chuyện đã xảy ra. “Cũng không vội vã trong chốc lát.” Từ Lệnh Nghi sờ sờ trán nàng.”Chờ mấy ngày nữa tinh thần nàng tốt chút ít rồi hãy nói cũng không muộn.” “Không lo liệu xong chuyện này, ta không an lòng.” Thập Nhất Nươngđáp một câu. Hỏi Từ Lệnh Nghi: “Đã quyết định ngày Thành ca tiểu địnhchưa?” “Định rồi!” Từ Lệnh Nghi cười nói. “Định vào mười bốn tháng năm. Tứdi cố ý tìm ta hỏi chuyện của nàng, muốn đến lúc đó nàng cũng đi tham dự náo nhiệt. Ta không dám đáp ứng. Từ giữa tháng giêng nàng đã không racửa rồi. Mấy ngày qua thời tiết tốt. Nếu không, nhân cơ hội này đi rangoài đi lại một chút. Bên Di Thanh kia cũng không phải là nhà khác.Mang thêm mấy nha hoàn, bà tử, Tứ di đã có hai đứa bé. Nàng có chuyệngì, nàng ấy cũng biết chăm sóc...... Ý của nàng như thế nào?” Bên kia không có tiếng gì. Từ Lệnh Nghi kinh ngạc nhìn sang. Nhưng nhìn thấy gương mặt ngủ say của Thập Nhất Nương. Hắn không khỏi bật cười. Nhẹ nhàng giúp nàng dịch góc chăn, do dự chốc lát. Liền hôn lên thái dương nàng một chút, lúc này mới thổi đèn đi ngủ. Thập Nhất Nương không biết Từ Lệnh Nghi từng đề nghị cùng đi tham gia nghi lễ tiểu định của con trai tứ nương. Lực chú ý của nàng đều đặt ởviệc điều tra nhân phẩm, tính tình của Quản Thanh. Văn di nương hết sức để ý. Nàng cảm thấy chỉ khi Hổ Phách có kết quả tốt. Thu Hồng mới có thể gả càng an an ổn ổn, vui sướng. Vốn dĩ trừ mỗi sáng sớm thỉnh an ra, hai người rất ít va chạm, nhưngbây giờ mỗi ngày đều phải gặp mặt nhiều lần. Vô tình làm lòng người trởnên bất an.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]