Editor: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt“Cái này đâu cần dùng đến đồ tốt như vậy.” Thập Nhất Nương cười nói,“Trong rương của ta còn có vải bông tơ của Thất Tùng Giang, liền dùngvải đó làm tất cho Giới Ca Nhi đi!” Sau đó phân phó Lục Vân mở rươngmang ra đưa cho Tần di nương.
Nếu là thưởng ra ngoài, tuyệt đối không có đạo lý thu hồi lại.
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Vậy nàng liền giữ lại mà dùng đi.”
Thập Nhất Nương cũng không muốn ở trước mặt con mà ngang ngược với Từ Lệnh Nghi, liền cười nói tạ ơn. Không khỏi thầm lén lút cùng hắn dôngdài: “Các hài tử đều lớn rồi, có một số việc cần phải tự mình đánh giámột chút mới phải. Giống như vừa rồi, ngài tuy là thưởng cho Giới Ca,cũng nên thưởng cho Dụ Ca và Truân Ca mới đúng.”
Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói: “Giới Ca không giống, niên kỷ hắn còn nhỏ ( tuổi nhỏ)!”
Chủ yếu vẫn là vì cháu trai của chính mình đi!
Thập Nhất Nương nghĩ đến những bà vú già kia, đối với Từ Tự Giới ởtrước mặt nàng thì nịnh bợ, nhưng sau lưng hắn lại nghị luận nói đến mẹđẻ hắn là ai cũng không biết.
Nàng uyển chuyển nói: “Thiên hạ này không có tường nào là gió khônglọt vào được. Thay vì chuyện sau này hài tử nghĩ đến chúng ta đối đãihắn cùng người khác bất đồng mà trong lòng khổ sở, còn không bằng đốiđãi giống như hài tử của mình, thời điểm cần nghiêm nghị thì nghiêmnghị, thời điểm cần nuông chiều thì nuông chiều.”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, rồi thở dài nói: “Đã biết”.
Thập Nhất Nương liền cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568082/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.