Chương trước
Chương sau
Editor: Hoa Hạ Tuyết NguyệtTừ Lệnh Khoan tiến lên, cung kính hướng Thập Nhất Nương hành lễ: “Chắng qua là cùng Tứ ca nói vài lời mà thôi.” Ngữ khí mang theo vẻ hờihợt, sau đó cười cáo từ: “Tứ ca, vậy đệ đi trước đây!”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, mắt nhìn Từ Lệnh Khoan rời đi, liền xoay người cùng Thập Nhất Nương đi vào bên trong.
Thập Nhất Nương hầu hạ hắn thay quần áo.
“Bệnh của Thái hậu nương nương vẫn chưa có dấu hiệu tốt. Ta đã nóimột tiếng cùng Tiểu Ngũ và Ngũ đệ muội.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói,“Để cho Ngũ đệ muội hai ngày này tiến cung đi xem một chút ____ Đối với chuyện tình trong cung mà nói chỉ sợ so với Thái phu nhân, thì muội ấy quen thuộc hơn.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến những biểu hiện của Thái phu nhân khi nhắctới việc Thái hậu nương nương mắc bệnh, thì trầm ngâm nói: “Hầu gia cũng hoài nghi bệnh của Thái hậu nương nương là giả sao?”
Từ Lệnh Nghi cũng không nói tiếng nào, ngầm đồng ý.
Coi như là giả bệnh đi, thì trừ hỉ sự của Trưởng công chúa chào đờicó vài gợn sóng mà để cho Hoàng thượng có chút ứng phó với bên ngoài,thì chuyện gì ảnh hưởng đến bản chất thật đây?
Thập Nhất Nương có chút không rõ ràng lắm.
“Đầu mùa xuân sẽ tuyển Tú.” Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng nhắc nhở nàng:“Lần này là vì Hoàng thượng muốn làm phong phú thêm cho hậu cung.”
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra.
Thái hậu mấy lần muốn để cho nữ nhi Dương thị tiến cung đều bị Hoàng thượng nhẹ nhàng cự tuyệt.
“Ngài là sợ Thái hậu nương nương giả bệnh suy nhược để ép Hoàngthượng?” Nàng nghĩ ngợi nói, “Nếu quả thật là thế, chỉ sợ sớm đã có đềphòng, Ngũ phu nhân lại là vãn bối. Ta thấy, còn không bằng để cho Tháiphu nhân đi xem một chút.”
Các nàng cùng Thái hậu hiện giờ có quan hệ về cấp bậc nặng ( ý làvãn bối, trưởng bối. Vãn tối phải tôn kính trưởng bối). Thái hậu hoàntoàn có thể quyết định gặp hay không gặp, là thưởng cho một ghế gấm ngồi bên cạnh mà nói chuyện, hay là cách rèm châu phía xa xa đơn giản đáphai câu. Lấy thân phận của Ngũ phu nhân mà nói chưa chắc Thái hậu đã coi nàng vào mắt. Cho dù nàng ấy có quen thuộc với tình hình ở trong cungđi nữa, có thể không gặp được người, thì có biện pháp gì?
Từ Lệnh Nghi hiểu ý của nàng. Giảm thấp âm thanh nói: “Người của TừNghi Cung, ta cũng có quen biết mấy người. Chỉ là mấy ngày này Thái hậumang trọng bệnh, tính khí nóng nảy, mọi người không dám tự ý đi lại. Ngũ đệ muội đi, không thể thiếu việc hỏi thăm bệnh tình. Đến lúc đó tựnhiên có người trả lời.”
Thì ra là tin tức không được truyền ra!
Nếu là như thế, vậy việc gặp hay không gặp được Thái hậu cũng không có ảnh hưởng gì nữa rồi.
Nàng khẽ gật đầu, cùng Từ Lệnh Nghi nghỉ ngơi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ngũ phu nhân đã tiến cung. Buổi trưa thì từ trong cung trở về trực tiếp đến nơi ở của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương một mặt sai người đi ngoại viện mời Từ Lệnh Nghi, một mặt nghênh đón Ngũ phu nhân vào bên trong nhà ngồi.
Ngũ phu nhân thấy bộ dáng của Thập Nhất Nương, hiểu được nàng ấy cũng biết mục đích mà mình tiến cung, thì không khỏi nhìn Thập Nhất Nươngmột cái.
Khóe mắt liếc nhanh qua bệ cửa sổ đối diện giường lớn.
Trong bình hoa thủy ngọc tím chân cao* cắm hoa phù dung đỏ thẫm,rực rỡ như hoa cỏ tháng tư. Mà bên cạnh là bể cá lưu ly lớn nhỏ bêntrong nuôi bốn con.Cá vàng đen năm đuôi hiếm thấy, đuôi to như váy áolúc này đang nhàn nhã đong đưa.
(* = bình hoa bằng ngọc có màu tím dáng cao
kim mặc ngư = cá vàng đen: 1 loại cá cảnh màu đen thuộc họ cá vàng.muốn nhìn hình thì mấy nàng chịu khó lên gg ca ca nhé@@)
Nàng không khỏi thầm giật mình kinh sợ.
Chỉ hai thứ đồ này, đã có giá trị ngàn vàng a.
Đặc biệt là bình ngọc tím kia, năm xưa tại tẩm cung của Ngô tiênhoàng hậu nàng đã nhìn thấy qua một bình hoa vàng lớn nhỏ giống như thếnày.
Nàng không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh.
Bàn, tủ cao, ghế thái sư, che phủ bề mặt đều là nước sơn màu đen, màn trướng, đệm trên giường và trên ghế thái sư đều là thổ cẩm có màu vàng thêu chữ vạn không mới không cũ.
Trong phòng không giống như những nhà phú quý khác thường đốt trên lư hương là hương bách hợp, mà là ở góc tường đặt chậu mai vàng cao bằng người đang nở rộ. Cánh hoa màu vàng nhạt óng ánh trong suốt như tinhthể, cành nâu sẫm đan kết như sừng rồng, thế dáng tự do ( ý là cây mai này không uốn nắn tạo kiểu nào hết, rất tự nhiên.),lại có mùi thơm thoang thoảng, khiến người ta sinh ra cảm giác thoảimái ấm áp, muốn dựa vào giường kia mà chìm vào giấc ngủ.
Cây mai vàng trong phòng này là chính Thập Nhất Nương đặc biệt bảoQuý Đình tức phụ chăm sóc. Nàng thấy ánh mắt của Ngũ phu nhân dừng trêncây hoa mai trong giây lát, liền lấy chủ đề này cùng Ngũ phu nhân hànhuyên: “Đại đông, cửa sổ đóng chặt, đốt huân hương thì có chút ngộtngạt, nên liền đi tới phòng hoa mang gốc mai này về.”
Ngũ phu nhân nghe xong trong lòng có điểm động.
Có y bà nọ ( y bà: thầy thuốc nữ),bệnh của Hâm thư nhi đãkhỏe hơn rất nhiều. Cho nên khi y bà kia nói Lệ Cảnh Hiên chung quanhđều là hoa, đối với Hâm thư nhi không tốt, nàng ấy liền chọn thời gianThập Nhất Nương chuyển nhà quay trở về nhà mẹ đẻ. Chuyện đổi phòng connày cũng liền không giải quyết được gì nữa. Từ Lệnh Khoan biết chuyệnrồi nhưng không nói. Có thể nhìn Hâm thư thi ngày càng tốt, cũng giả câm giả điếc không đề cập đến chuyện này nữa. Mấy ngày trước Hâm thư thilại tái phát bệnh, y bà nọ nói là do đốt huân hương trong phòng quánhiều có điểm sặc người ngột ngạt………
“Hương thơm của hoa mai vàng quả thực là dễ chịu.” Nàng cười ngồixuống gần cửa sổ cạnh giường khang, “ chỉ là y bà kia nói Hâm thư nhinhà chúng ta không thể ngửi được mùi hoa, ta muốn hỏi một chút mới tốt.”
Thập Nhất Nương giờ mới hiểu Ngũ phu nhân rõ ràng hảo hảo đáp ứng,thế nào mà đến khi chuyển nhà lại tránh quay trở về nhà mẹ đẻ………
Đây có thể tính là giải thích muộn hay không?
Thập Nhất Nương cười cười thuận theo nàng ta nói: “Đúng là nên cốgắng hỏi chút mới phải. Thân thể của Hâm thư nhi quan trọng nhất.” Sauđó sai tiểu nha hoàn dâng trà bánh lên.
Ngũ phu nhân vừa nâng chén trà lên, thì Từ Lệnh Nghi đã quay lại.
Nàng vội vàng đứng lên kêu một tiếng: “Tứ ca”.
Thập Nhất Nương liền lánh ra ngoài.
Hai người ở bên trong nói thời gian ước chừng một chung trà, thì Ngũ phu nhân đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương mỉm cười tiễn Ngũ phu nhân ra tận cửa viện mới quay lại bên trong.
Từ Lệnh Nghi lúc này đang ngồi ở cạnh cửa sổ, mặt lộ vẻ trầm tư.
Thập Nhất Nương tay chân nhẹ nhàng thu lấy chén trà, lại rót cho Từ Lệnh Nghi chung trà khác.
Từ Lệnh Nghi nâng chén trà lên uống một ngụm, thở dài nói: “Thái hậu nương nương là bệnh thật rồi.” Bộ dạng rất là buồn bã.
Thập Nhất Nương ngồi xuống đối diện với hắn, do dự nói: “Vậy, Ngài có tính toán gì không!”
Đôi khi con người có thể tại quyền thế trước mặt mà không quỳ gối,nhưng hiếm khi có thể tại khổ nạn trước mặt mà không thương xót khôngsinh lòng từ bi. Cho nên Thái phu nhân cảm thấy khi Thái hậu nương nương giả bệnh có thể không chấp nhận được, mà Từ Lệnh Nghi lúc này phát hiện bệnh của Thái hậu là thật, thì sắc mặt liền nghiêm trọng.
“Vạn nhất đến bước kia, cũng phải có giá trị thì mới đáp ứng!” Vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi lạnh lùng mà kiên định.
Những việc này đều không phải phạm vi nàng nên hỏi đến.
Thập Nhất Nương lặng yên rót trà cho Từ Lệnh Nghi.
Từ ngày đó trở đi, Từ Lệnh Nghi có đôi khi sẽ ra ngoài bái phỏng bằng hữu. Mà Thập Nhất Nương bận rộn hoàn thành chuyện đằng sau của Hỉ Phô,và nghênh đón Từ Tự Dụ trở về nhà.
Tướng mạo Từ Tự Dụ như thế nào cũng không có thay đổi, chỉ là so với thời điểm rời nhà đi đã cao hơn một cái đầu.
Nhìn thấy Tần di nương đứng ở bên trong đám người hai mắt đẫm lệ mong chờ nhìn hắn, Từ Tự Dụ khẽ nghiêng mặt đi, hành lễ với Thập Nhất Nương.
Từ Tự Truân đầu tháng chạp thì được nghỉ học ( chắc là nghỉ đông),nhưng người có tài lại không rảnh rỗi. Vẫn đang làm bài tập trong sách mà Triệu tiên sinh đã giao cho hắn rất nhiều. Vì vậy hắn còn đi thỉnhgiáo qua Nhị phu nhân. Nhị, phu nhân không có đưa cho hắn đáp án, mà bảo hắn đến thư phòng tự mình tìm. Hắn tìm ba, bốn ngày mới tìm thấy xuấtxứ của điển cố kia. Sau đó cao hứng không thôi, lệnh cho gã sai vặt tênTrà Minh mới đến hầu trong nhà của hắn vụng trộm trên đường mua đầu heo mà Triệu tiên sinh thích ăn nhất mang về, còn lấy cớ muốn nói cho Từ Tự Giới vẽ tranh đem Từ Tự Giới cũng gọi đi. Ai biết được Từ Tự Giới quayngười lại nói cho Thập Nhất Nương biết.
Thập Nhất Nương nghĩ đây là tiểu bí mật của đám hài tử, liền giả vờkhông biết chuyện. Kết quả Từ Tự Giới ăn thịt đầu heo chưa chín kia,khiến Từ Tự Giới đau bụng đi ngoài hai ngày liền. Trà Minh cũng vì vậymà bị Thái phu nhân sai người đánh cho mười đại bản. Nếu không phải làTừ Tự Truân ra mặt cầu tình xin tha, Trà Minh lại là người Bạch tổngquản tiến cử, chỉ sợ sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Biết Từ Tự Dụ chiều hôm nay trở về, Từ Tự Truân sớm liền đến phòngThập Nhất Nương, cầm lấy thẻ đọc chữ mà Thập Nhất Nương làm, dạy Từ TựGiới biết chữ, lại lưu tại phòng của Thập Nhất Nương ăn cơm trưa.
Thấy Từ Tự Dụ hành lễ với Thập Nhất Nương, hắn liền lôi kéo Từ Tự Giới lên trước cấp cho ca ca một cái hành lễ.
Từ Tự Giới đi theo Từ Tự Truân ở phía sau, hữu mô hữu dạng cùng chắp tay thi lễ (hữu mô hữu dạng: giống nhau như đúc)
“Thế tử cao lớn rồi!” Từ Tự Dụ khách khí cùng Từ Tự Truân chắp tay.
Xưng hô xa lạ, giọng điệu xa lạ, đều khiến cho Từ Tự Truân nho nhỏ ngơ ngác một chút.
Mà Từ Tự Dụ đã đi qua xoa đầu Từ Tự Giới: “Ngũ đệ!”
Hắn cười chào hỏi với Từ Tự Giới.
Đó là động tác mà Thập Nhất Nương thường làm, ở Từ gia, cũng chỉ có Thập Nhất Nương mới có thể làm như vậy, dám xoa đầu hắn.
Từ Tự Giới không rõ động tác này trước mắt có điểm quen thuộc nhonhỏ, hơn nữa lại là một vị ca ca xa lạ, tại sao muốn học bộ dáng của mẫu thân xoa đầu của hắn chứ. Theo trực giác hắn nghiêng đầu tránh thoát Từ Tự Dụ, sau đó nắm lấy tay của Từ Tự Truân thật chặt, mắt phượng mở tocùng Từ Tự Dụ giống nhau như đúc, có chút cảnh giác nhìn hắn.
Tay Từ Tự Dụ lúng túng dừng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn vào nơiTừ Tự Giới đang nắm thật chặt trên tay của Từ Tự Truân., đáy mắt lướtnhanh qua một tia khổ sở.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng thầm thở dài.
Từ Tự Dụ từ trước cùng Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm thân cận, ngược lại cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới không mặn không nhạt. Về sau nàng lại an bài Từ Tự Giới ở tại Lệ Cảnh Hiên, cũng có ý tứ để cho hắn cùng Từ Tự Giớithân cận nhiều hơn, chỉ là Từ Tự Dụ ở tại tiền viện, Từ Tự Giới ở tạihậu viện, hắn cũng không tùy tiện bước vào hậu viện. Không trách Từ TựGiới đối với hắn có xa lạ.
Nàng vừa nghĩ muốn nói mấy câu vì Từ Tự Dụ giải vây, thì Trinh tỷ nhi đã dịu dàng cười hành lễ một cái cho Từ Tự Dụ: “Nhị ca!”
Thập Nhất Nương thấy Từ Tự Dụ thu tay, khóe miệng hé ra một nụ cườichân thành mà vui sướng: “Trinh tỷ nhi!” Hắn thân thiết hô một tiếngmuội muội, gương mặt cũng vì thế mà sáng hẳn lên.
Trinh tỷ nhi mỉm cười.
Thần sắc Từ Tự Dụ lúc này thoải mải đi không ít.
Hắn nho nhã lễ độ cùng Tần di nương, Văn di nương, Kiều di nương chào hỏi.
“Nhị thiếu gia!” Tần di nương khóe miệng khép lại, một bộ dáng rất kích động, miệng lẩm bẩm nói không nên lời.
Văn di nương thì mặt mày hớn hở che miệng cười: “Có vài ngày khônggặp Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia so với trước kia trầm ổn hơn nhiều. Quả thực là “Độc vạn quyển thư bất như hành thiên lí lộ” ( “Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường”),vẫn là phải đi ra ngoài mới học được chút kiến thức…….” Lời nói củanàng vẫn dài như trước kia, do đó đầu của Từ Tự Dụ hơi cúi xuống, mỉmcười lắng nghe đến nửa ngày mới xong.
Phản ứng của Kiều Liên Phòng thì đơn giản hơn nhiều.
Nàng hướng đến Từ Tự Dụ khẽ gật đầu xong liền lui sang một bên.
Thập Nhất Nương liền cười chào hỏi Từ Tự Dụ: “Chúng ta đi thăm Tổ mẫu nhé! Lão nhân gia người sáng sớm liền nhắc đi nhắc lại cho đến bây giờđấy!”
Từ Tự Dụ cung kính đáp lời: “Vâng”, từ các nha hoàn, tôi tớ, bà tửvây quanh, cùng với Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, Trinh tỷ nhi, cùng nhau điđến viện của Thái phu nhân.
Tần di nương tại nơi này đứng nhìn theo bóng lưng của Từ Tự Dụ khôngngừng dùng khăn lau khóe mắt: “Nhị thiếu gia gầy đi rất nhiều!”
Rõ ràng là sắc mặt hồng nhuận, tinh thần tươi sáng.
Kiều Liên Phòng nghe thấy liền xem thường, vẻ mặt mỉa mai bĩu môi, dẫn theo nha hoàn trở về phòng.
Văn di nương một bộ làm người lương thiện nói: “Nhị thiếu gia trở vềlà việc vui lớn. Tỷ tỷ đừng khóc nữa. Lúc này Phu nhân mang Nhị thiếugia đi gặp Thái phu nhân, xong việc là có thể đi về gặp tỷ rồi. An Nhạcnúi dài nước xa, phong tục, tập quán nơi này cùng chúng ta đều khônggiống nhau, ta thấy không bằng tỷ tỷ trở về phòng sai người làm chútthức ăn mà Nhị thiếu gia bình thường thích ăn nhất. Đợi đến khi Nhịthiếu gia tới gặp tỷ, cũng không thể khiến Nhị thiếu gia đói chứ.”
“Là ta hồ đồ rồi, là ta hồ đồ rồi.” Tần di nương vội vàng thu nướcmắt, cảm kích hướng Văn di nương phúc thân ( vái chào),mang theo nhahoàn vội vã rời đi.
Văn di nương nhìn nhìn vừa nãy còn ồn ào, náo nhiệt mà bây giờ sânviện đã yên lặng vắng vẻ thì lắc đầu cười, cùng Thu Hồng chầm chậm đi về phía trong sân viện của mình.
“Vừa nãy ngươi nói, Đại cô gia tặng cho Đại tiểu thư một con vẹt kỳ lạ, có kỳ lạ gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.