Chương trước
Chương sau
Hắn là Phong Tình, năm nay 23 tuổi, ở thế kỷ 21 mình hẳn là 23 tuổi, một ngày nào đó tự dưng xuyên không tới thế giới cổ quái này, ngay cả thân thể cũng không phải của mình, thân thể hiện giờ này hắn không biết rốt cuộc bao nhiêu tuổi, nhìn bộ dạng rất trẻ, coi như cũng 23 đi!
Thế kỷ 21, hắn nhiều lắm được coi như thanh tú, mà thân thể hiện giờ này là một đại suy ca yếu đuối, tóc lam, con ngươi lam nhạt, mặt ngọc môi son, đẹp như một yêu tinh, mầm móng tai hoạ.
Hắn là một nam nhân, trong bụng hắn bây giờ có một tiểu bảo bảo. Các ngươi không nhìn lầm, chính là mang thai, trong bụng có bảo bảo, đúng đúng, hắn là nam.
Hắn là một nam nhân lại có bảo bảo, các ngươi rất khó hiểu đúng không? Hắn cũng rất khó hiểu, lúc mới biết, hắn kinh ngạc đến độ choáng váng, may mà khi ấy không ngất đi, bằng không bảo bảo liền không bảo vệ được.
Hắn không rõ mình - một đại nam nhân - thế nào lại mang thai, nhưng sự thật xảy ra ở đây, cũng chỉ có thể tạm thời áp chế nghi vấn, trước tiên ủ tiểu bảo bảo đi ra rồi nói sau.
Ân.... Bảo bảo sinh ra rồi, chắc chắn sẽ như papa hắn --- chính là mình đây, xinh đẹp như vậy, cũng sẽ xinh đẹp như papa kia của nó, xinh đẹp + xinh đẹp = càng xinh đẹp, tương lai bảo bảo nhất định sẽ là một đại mỹ nhân, nhưng nhất định không được làm hắn đau lòng giống như cái papa kia..
Bầu trời vong linh giới vĩnh viễn u tối âm trầm, thực vật phần lớn là màu đậm, mặt đất hoang vu, đứng ở một mảnh hoang vu trông ngóng bốn phía, sẽ làm người ta có cảm giác hít thở không thông do bị đè nén.
Phong Tình đi, thân thể rất yếu ớt, cảm thấy đi đường cũng rất nhọc nhằn, nội tâm lại vui sướng, hai tay dò vào trong áo ôm cái bụng, cảm thụ nơi đó hơi nhô lên.
Thật thần kỳ, mình rõ ràng chính là một nam nhân, không tử cung không buồng trứng, tiểu gia hỏa này là thế nào nhảy đến trong bụng mình, thế nào hấp thu dinh dưỡng lớn lên?
Là hài tử của hắn cùng Shogula sao? Tiếc là Shogula không biết, sau này cũng sẽ không biết.
Hắn không định nói chuyện này cho Shogula, hắn quyết định một mình nuôi nấng, tìm một nơi hẻo lánh yên tĩnh, sinh hạ nó, rồi hai người nương tựa lẫn nhau. Nếu sinh một bé gái, thì phải giáo dục nó tư tưởng nữ cường nhân thế kỷ 21, thế giới này nữ nhân không có địa vị giống như Trung Quốc cổ đại, hừ hừ, con gái hắn sẽ không yếu đuối cho người ta ức hiếp. Nếu là một bé trai, thì phải giáo dục nó tôn kính papa là mình đây, bảo vệ già trẻ. Kha kha, có vẻ những thứ đó đều là cha mẹ từng giáo dục?
Bé gái hảo hơn, thân thiết, nhưng bé trai cũng không tồi, khí lực mạnh mẽ tương lai làm nam tử hán...
Phong Tình nghĩ lung tung lộn xộn, bỗng nhiên cảm thấy bụng co rút đau đớn một trận, không khỏi hoang mang.
Vì sao bụng thường xuyên đau? Nữ nhân mang thai hẳn sẽ không thường xuyên đau như thế chứ? Hắn vì sao thường xuyên đau? Là nguyên nhân gì? Bảo bảo trong bụng không tốt sao?
Phong Tình đột nhiên nhớ mình mấy ngày nay không ăn cơm, làm thân thể yếu ớt, có thể khiến cho bảo bảo không có dinh dưỡng hay không, cho nên bụng hắn thường xuyên đau? Phong Tình hối hận, sớm biết có bảo bảo, hắn còn có thể không ăn gì sao, cứng nghẹn cũng sẽ ăn vào.
Việc cấp bách là lập tức tìm chút đồ ăn!
Nhưng nơi này đâu có gì ăn. Phong Tình ngóng bốn phía, phía trước cách đó không xa có một nhánh sông, wa sông là một mảnh rừng rậm tối tăm, phía sau là cung điện Ericter, trái phải đều hoang vu không một ngọn cỏ.
Vớt được mấy con cá dưới sông thì có đồ ăn.
Phong Tình chạy tới, lại bịt mũi lui về.
Ác, nước trong sông là nước thối.
Nước sông vừa đen vừa thối, sẽ có cá sống sao? Dù có, tám phần cũng là bị ô nhiễm, ăn vào không chừng sẽ nhiễm bệnh làm hại bảo bảo.
Đi bên trái một chút, xem có thể thấy được cái gì có thể ăn không...
Đụng phải một bộ xương khô rung rinh hướng mình đánh tới, Phong Tình giật mình, bỗng nhiên nghĩ không biết vong linh này có thể thu làm triệu hoán thú hay không?
Thử năm lần đều không thu phục thành công, Phong Tình liền từ bỏ, một băng kiếm đập bể bộ xương thành một đống xương vụn.
Gì chứ, hoá ra yếu như thế.
Không ngờ nơi này hoang vu như vậy, ngay cả cỏ dại cũng không thấy, trên mặt đất đen đen cũng không có cây cối gì. Phong Tình đi đến chân cũng đau lên, bụng thường hay co rút đau đớn, làm hắn dần lo lắng.
Làm sao, làm sao đây...
Có thể là quá đói bụng, cũng có thể là nhất thời lo nghĩ công tâm, Phong Tình cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, mắt tối sầm, ngã xuống. Từ từ tỉnh lại, Phong Tình phát hiện mình nằm tựa vào một gốc đại thụ chết héo, bên cạnh không có ai, Phong Tình mê muội ngồi dậy, không biết là ai hảo tâm đem mình tới nơi này.
“Nha, Tiểu Tình Tình, ngươi tỉnh rồi?” Bên cạnh truyền đến tiếng kêu vui sướng.
Tiểu Tình Tình? Rất quen thuộc...
Quả nhiên, chủ nhân thanh âm là An Nhiên! An Nhiên vẻ mặt kích động mừng rỡ chạy vội tới, Phong Tình thấy An Nhiên cũng kích động nẩy người lên chạy vội qua, bắt lấy hai tay rộng mở muốn ôm của An Nhiên, lắc mạnh, rống to.
“Có đồ ăn không? Có đồ ăn không? Có đồ ăn không!” Để sau rồi hãy ôn chuyện, bây giờ việc cấp bách là cho hắn chút đồ ăn, đồ ăn!
“Ở, ở đây!” An Nhiên vẻ mặt nàng dâu ủy khuất chỉ chỉ nơi Phong Tình nằm ban nãy, chỗ ấy có một bọc vải.
Hu hu, lâu lắm rồi không gặp được Tiểu Tình Tình, vừa thấy mặt cư nhiên liền đòi đồ ăn, chứ không phải nói nhớ mình, quá đả kích người hu hu.
Mở bọc vải ra, bên trong có không ít lương khô, Phong Tình lang thôn hổ yết, ăn bốn cái bánh mì, rót hai ngụm nước lớn thở một hơi, ngừng lại.
“A..... An Nhiên, ngươi rõ là người tốt!” Đây là lời nói tuyệt đối thật lòng.
“Ngươi thế nào lại biến thành như vậy?” An Nhiên thấy hắn cuối cùng ăn xong, kéo hắn qua nhìn trái nhìn phải. “Thế nào lại gầy như vậy, mặt của ngươi thế nào biến thành như vậy, Ericter ngược đãi ngươi?”
Nghe tên người kia, Phong Tình xụ mặt. “Đừng nhắc hắn nữa, ta đã không còn bất cứ quan hệ gì với hắn.”
“Ta còn nghĩ rằng ngươi rất thoải mái.” An Nhiên cũng xụ mặt. “ Uổng công ta còn ngàn dặm chạy tới muốn nhờ cậy ngươi, không ngờ ngươi còn không bằng ta.”
“Ngươi đụng phải khó khăn gì sao?” Phong Tình hỏi, theo lý, An Nhiên xinh đẹp câu dẫn người ta như thế, hẳn là rất phóng khoáng mới đúng.
“Không nói cho ngươi.” An Nhiên liếc nghiêng. “Trừ khi ngươi nói cho ta biết ngươi cùng Ericter xảy ra chuyện gì.”
“Không có gì...” Phong Tình thở dài nói. “Chia tay thôi, hắn rất tức giận vì ta phản bội, chúng ta rốt cuộc không được, liền chia tay.”
“Trước đó vài ngày Shogula không phải mang rất nhiều thú một sừng qua sao, kết quả thế nào?”
“Ngươi sao lại biết?”
“Ta theo sau họ đến ranh giới vong linh giới, bằng không ta căn bản không biết làm sao tới nơi này. Hắn cũng biết ta theo tới, không nói gì.”
“Ác... Shogula trở về rồi, hắn sẽ không đến quấy rầy nữa.”
“Sẽ không đến quấy rầy nữa là ý gì, từ bỏ ngươi sao?” Hách, dễ dàng từ bỏ ái nhân mình truy tìm như thế, Shogula kia cũng không biết là kiểu gì.
“Ân...”
“Vì sao, hắn không phải rất thích ngươi sao! Ericter ngược đãi ngươi, hắn làm gì mà không cứu ngươi ra?”
“Vì cái này...” Ngón tay Phong Tình ấn lên ấn ký trên mặt. “Đây là dấu hiệu đê tiện!”
“............”
An Nhiên phồng hai má, trầm mặc một hồi, mới nói. “Ta biết ấn ký khắc trên mặt đại diện cho cái gì, Shogula liền vì cái này mà không cần ngươi sao? Vậy hắn cũng không phải một kẻ đáng để giao phó, không cần nhớ thương hắn. Ericter đối với ngươi không tốt, cũng không cần nhớ luôn. Hảo nam nhân trên đời ngàn ngàn vạn vạn, không có hai người họ cũng không thiếu!”
Phong Tình kéo nhẹ miệng, cười cười cũng không vui vẻ. “Chuyện của ta đã nói cho ngươi, bây giờ ngươi đụng phải khó khăn gì?”
An Nhiên nhún nhún vai, nói từng cái cho hắn.
An Nhiên sau khi chia tách với Phong Tình, đến thành thị lòng vòng, không ngờ vào thành liền bị một đống lính đánh thuê theo dõi, hoá ra là Tử Vực Quốc quốc chủ --- quốc vương dòm ngó thú một sừng của Phong Tình kia không có được thú một sừng liền tuyên bố nhiệm vụ truy sát với công hội lính đánh thuê, điều kiện hoàn thành nhiệm vụ chính là giết chết An Nhiên cùng Phong Tình rồi mang thú một sừng về, thù lao nhiệm vụ rất phong phú, cho nên rước được rất nhiều lính đánh thuê, hại An Nhiên sau khi thoát được, phải trốn thẳng vào rừng sâu núi thẳm không dám đến nơi có người nữa.
Ở trong rừng rậm, An Nhiên trái lại học được kỹ thuật sinh tồn dã ngoại, vốn ngày qua đêm lại, nhưng An Nhiên không chịu nổi tịch mịch chạy tới trêu chọc hai Phong lang trong rừng kia, sau khi cùng hai Phong lang đêm xuân mấy độ, cảm thấy tư vị không tồi, liền muốn thu phục chúng làm triệu hoán thú...
“Ngươi a ngươi a...” Phong Tình nghe xong, không biết nên nói cái gì.
“Hu hu, Tiểu Tình Tình, ngươi còn không an ủi ta.” An Nhiên lấy mu bàn tay chà xát mí mắt giả bộ khóc.
“Còn không phải ngươi tự chuốc.”
“Ta không biết mà, nếu ta biết chúng đã là cấp bậc thánh thú, ta cũng không thèm trêu chọc chúng... Hu hu....!”
Hai Phong lang kia, một ở bên này rừng, một ở bên kia rừng, ai biết được chúng nó cư nhiên là phụ tử, ai biết được chúng nó cư nhiên đều đã là Phong lang cấp bậc thánh thú? Lúc đầu lại không nói, đợi cho hắn dẫn hai con tới, chuẩn bị thu chúng làm triệu hoán thú, hai lang đồng thời mạnh bạo cầm cố hắn, hắn cũng chưa biết chuyện gì, liền bị chúng nó luân bạo ba ngày ba đêm, thiếu một chút xíu nữa là tinh tẫn nhân vong. Sau khi làm xong chúng nó cư nhiên tự nhiên dùng tiếng nhân loại nói chuyện một bên, tuyên bố rõ đang nói cho hắn nghe.
Phụ thân, nhân loại này hảo thú vị, thân thể cũng rất hợp khẩu vị ta, chúng ta lưu hắn lại làm đồ chơi của chúng ta đi.
Hảo, ta đối với hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, lưu thì lưu, bất quá lúc làm ngươi đừng ở bên cạnh thúc giục, ta là phụ thân, ngươi nên nhường nhiều một chút.
Ai kêu phụ thân luôn chậm rì như vậy, mông nhân loại này rất ngon, ta rất muốn thao nhanh một chút.
Ta gọi đó là kéo dài sức vững, kim thương không ngã vĩnh viễn lưu truyền!
Ngươi vĩnh viễn lưu truyền nhưng hại khổ ta, nếu không chúng ta thử song lang nhập động xem, đây là cái ta học được từ nhân loại, như vậy hai ta đều có thể sảng khoái.
Ân? Biện pháp này hảo!
Hách, hai con sắc lang hai, cư nhiên ngay cả phương thức làm tình song X nhập động nhân loại phát minh cũng biết! An Nhiên chưa từng thử qua hai cái, lần này ngã nhào rồi, cúc hoa đáng thương cơ hồ mỗi ngày đều bị bắt nuốt vào hai cái tính khí dã thú, càng bi thảm hơn, lúc lang phát tiết, nơi đó sẽ biến cứng móc bên trong cúc huyệt, than ôi...
An Nhiên không chịu nổi, một hôm nào đó sau khi bị 'lang' nhập động làm đến hoa mắt chóng mặt, cố nhịn để mình không ngủ trên đất, thừa dịp hai sắc lang kia cho rằng hắn bị thao đến hôn mê, liền đi săn, mới mang thương thế ở mông đào tẩu. May mắn gặp đại quân thú một sừng, đi theo chúng nó đến vong linh giới nhờ vả Phong Tình.
Những việc trải qua gom gọn một câu ----- mông hắn bị thương rất nặng.
“Vậy bây giờ làm thế nào?” Phong Tình cực kỳ bất đắc dĩ.
“Chỉ có thể trước hết nghĩ biện pháp quay về nhân gian giới, ở đây căn bản không tìm thấy đồ ăn, lương khô ta mang đến cũng sắp hết rồi.” An Nhiên mặt sầu khổ.
“Ta muốn tìm một chỗ yên bình.” Phong Tình đặt tay lên bụng, đỏ mặt nói. “Ta, ta có hài tử.”
“Hài tử? Ở đâu?” An Nhiên nhìn trái nhìn phải, không thấy có tiểu hài tử, nơi phát hiện Phong Tình ban nãy cũng không có tiểu hài tử.
“Ở đây, trong bụng.” Mặt Phong Tình càng lúc càng đỏ.
“Ngươi.... Ngươi... Trong bụng?” Hách không đúng à. “Hay là ở trong bụng một nữ nhân nào đó?”
“Ở trong bụng ta!”
An Nhiên trợn tròn mắt, ánh mắt dừng giữa hai chân Phong Tình.
“Đừng nhìn, ta vẫn là một nam nhân.” Phong Tình xấu hổ giận dữ thét.
“Ta còn cho rằng ngươi đột nhiên biến tính, giỡn với ta.”
“Ta không có nói giỡn, ta chính là mang thai, tin hay không tùy ngươi.” Phong Tình ngồi xổm xuống, dựa trên rễ cây nhô ra mặt đất của đại thụ, lấy một cái bánh mì khô nhai chậm nuốt vào. Hắn bây giờ phải ăn nhiều một chút, bổ sung chút dinh dưỡng.
An Nhiên lấy tay sờ trán hắn, lại sờ sờ trán mình.
“Không nóng!”
“Ngươi mới ngốc!” Phong Tình trừng. “Ngươi cảm thấy không thể tiếp nhận thì có thể rời khỏi, nhưng đồ ăn không cho ngươi mang đi, ta phải ăn.”
“Đồ ăn là ta mang đến!” Tiểu Tình Tình biến bá đạo. An Nhiên ủy khuất nói. “Ta như vậy là rất phản ứng rất bình thường, ta chưa từng nghe qua nam nhân có thể mang thai, nhất thời phản ứng không được thôi.” Ngồi xổm xuống, đánh giá bụng Phong Tình. “Nơi này thật sự có tiểu bảo bảo sao?”
“Ân.” Phong Tình kéo tay An Nhiên vào trong áo mình, phủ trên bụng. “Có cảm thấy nhô lên một chút hay không?”
“Có nhô một chút, ngươi khẳng định là có tiểu bảo bảo chứ không phải béo phì sao?” An Nhiên vẫn có chút hoài nghi.
“Đâu có người nào bụng béo mà chỗ khác đều gầy?” Phong Tình trừng An Nhiên, thẳng thắn rút tay An Nhiên ra, xoay người sang chỗ khác, không để ý tới An Nhiên.
“Được rồi, là ta không đúng, đừng tức giận....” An Nhiên cọ qua. “Chúng ta còn vấn đề quan trọng hơn cần phải thương lượng đây, ngươi có bảo bảo thì chúng ta không thể lưu lạc tứ xứ, đến tìm chỗ tốt hảo hảo sống yên ổn, vong linh giới chắc chắn không tính là chỗ tốt, phải nghĩ biện pháp mau mau ra khỏi vong linh giới.”
“Ân, ngươi hẳn là biết làm thế nào ra ngoài?”
“Biết, ở một chỗ rất xa, đại khái phải đi hơn bảy ngày, nhưng ngươi không thể chịu cực khổ, cho nên ít nhất phải đi trên nửa tháng.” An Nhiên lật xem bọc vải tính toán. “Đồ ăn cũng chỉ đủ cho chúng ta ăn bảy ngày thôi.”
“Dọc đường ăn tiết kiệm chút, tiện tay săn thú, hẳn là có thể chống chịu qua?”
“Vong linh giới không có sinh vật sống, đều là vật chết, không thể ăn. Ta biết có một loại thực vật có thể ăn, nhưng mùi vị rất đắng.”
Thực vật An Nhiên nói có thể ăn, như dương xỉ màu đen cỡ nhỏ, ngọn cuộn xuống một vòng, cái râu màu trắng vừa mảnh vừa nhỏ, nhấc một cái là gãy. Phong Tình cảm thấy thực vật này nhìn rất quen mắt, nhớ có thấy trong sách thư viện học viện Phare.
“Cái này trước kia ta có nhìn thấy trong sách, ta biết công dụng, nó tên là linh quyết, chủ yếu là dùng để phối chế thuốc, cũng có thể ăn.” Phong Tình miết linh quyết nho nhỏ, đột nhiên nói.
“Cái này ngươi biết? Vậy mau nhìn xem, còn cái gì khác có thể ăn được.” An Nhiên đang nhổ linh quyết vui sướng chạy vội tới nói.
“Ngô.... Ta sẽ cố gắng..” Hắn thích đọc sách, xem sách rất hỗn tạp, bao giờ cũng không nhớ được thứ mình xem qua. Hai mắt cẩn thận tìm kiếm. “A, kia!” Chạy đến bên cạnh một gốc cây thấp bé phân nhánh không mọc lá cao cỡ nửa người, đào đào đào, rễ cây lộ ra, nhổ nó lên. “Cái này có thể ăn, rễ nó có thể ăn!”
“Cái màu nâu này, thật xấu.” An Nhiên tới gần.
“Nếu ta nhớ không lầm, nó gọi xa lương, rễ ăn vị hẳn là hơi chát, bột bột không có nhựa.” Phong Tình vừa nói vừa lột một củ rễ, ném vào miệng, nhai nhai nhai. “Ân, quả thật đúng là thế, như vậy chúng ta liền thêm một chút đồ ăn.”
“Hách.” An Nhiên bị Phong Tình dọa. “Ngươi thế nào còn chưa khẳng định liền ăn! Lỡ như nhớ lầm, đây là thứ không thể ăn thì làm thế nào!”
“Biết rồi!” Phong Tình cười cười. “Lần sau nhường ngươi tới ăn thử.”
An Nhiên cuối cùng không có cơ hội ăn thử, Phong Tình không tìm được thực vật khác có thể ăn nữa, linh quyết hai người hái làm bọc vải nhồi đến phình ra, lưng đeo hai bó xa lượng lớn mới chịu thôi. Sắc trời đã tối, ngủ một đêm dưới rễ cây khô, ngày hôm sau dậy thật sớm, ăn chút thực vật ngắt hái, lúc ăn linh quyết, mặt hai người đều nhăn nhó, ép bức bản thân nuốt xuống, ăn xong qua loa, vác đồ ăn trên lưng lập tức lên đường.
Nhưng tình trạng hôm nay của Phong Tình không tốt, hắt xì liên tục, còn chảy nước mũi.
“Hắt xì. “Lại nữa.
“Ngươi sinh bệnh, nghỉ ngơi một chút đi!” An Nhiên nhìn không được.
“Không nghiêm trọng.” Phong Tình hít hít mũi. “Chúng ta phải khẩn trương đi đến nơi đó, đến lúc đó cái gì cũng hảo.”
“Ngươi thì không nghiêm trọng nhưng ít nhất cũng phải lo cho bảo bảo trong bụng chứ!” An Nhiên thẳng thắn cường thế giữ chặt hắn. “Trước nghỉ ngơi một chút rồi lại đi! Thấy ngươi mặt trắng như người chết, chỉ riêng cái mũi đỏ một khối như vậy, xấu chết.”
Phong Tình đành phải buông đồ ăn, ngồi xuống đất nghỉ ngơi, thở hổn hển, rất mệt, rõ ràng mới đi không đến hai tiếng, lại mệt như chạy Ma-ra-tông một vòng, thật vô dụng!
“Ta muốn mau chóng rời khỏi nơi này.” Phong Tình nhìn phương xa, thì thào.
“Có một số việc gấp không được, thân thể quan trọng hơn.” An Nhiên đem túi nước bằng da ra, mình uống một ngụm, đưa cho Phong Tình. “Cho.”
Phong Tình tiếp nhận uống một ngụm nhỏ, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng. “Chúng ta chỉ có một nước nước sao?”
“Ân, còn một túi nhỏ như thế, ta vốn mang theo ba túi lớn, chưa gặp ngươi cũng không dám uống nhiều, bây giờ cuối cùng có thể yên tâm lớn mật chè chén!” An Nhiên nói, lấy túi nước qua lại uống một hớp lớn.
“Ta cũng không có nước!” Phong Tình nóng nảy, đoạt lấy túi nước. “Đừng uống nữa, ta không có nước, bên kia có một con sông, nhưng nước bên trong đều là nước thối, không có một chút nước như thế chúng ta phải tiết kiệm, xem coi có thể tìm thấy nguồn nước sạch sẽ hay không! Ngươi uống ít chút!”
“Vì sao còn phải tìm nước?” An Nhiên cảm thấy kỳ quái. “Ngươi không phải pháp sư thủy hệ sao, chẳng lẽ ma pháp của ngươi cũng không có?” Bắt đầu khẩn trương. “Không thể nào!”
“Hả? Ách, nga!” Phong Tình choáng váng một hồi, mới đột nhiên nhớ ra mình là pháp sư thủy hệ, pháp sư thủy hệ còn cần lo không có nước uống sao?
Dát, thật hết chỗ nói...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.