Chương trước
Chương sau
Eri đã ra ngoài, trái phải không có ai, Phong Tình vội vàng khoác đồ vào, nhìn trái nhìn phải không có ai, liền chạy vội ra ngoài, dọc đường đi nội tâm căng thẳng không ngừng A di đà phật hy vọng sẽ không đụng phải người. May mà thẳng đến góc vườn bí mật cũng chưa thấy nửa cái bóng, nói thật, tuy mấy ngày nay ngoại trừ Eri ra cũng không thấy có ai, nhưng vẫn cẩn thận thì hơn.
Cẩn thận nhìn bốn phía, xác định cũng không có động tĩnh gì, Phong Tình mới kêu gọi trong nội tâm.
Shogula, Shogula....
Shogula nghe được không? Hắn lo cho Shogula, Shogula không giải trừ khế ước triệu hoán với hắn, hẳn là nghe được hắn kêu gọi.
Hậu phương chiến trường, Shogula đang khổ não không biết làm thế nào nhanh chóng đoạt Phong về nhanh chóng chấm dứt thương vong, bỗng nhiên mơ hồ nghe được có người đang kêu y, thanh âm như Phong, lắc lắc đầu, cho là tưởng niệm gây ra ảo giác, tập trung dò xét, đột nhiên tỉnh ngộ, quả thật là Phong!
Đáng chết! Y thế nào lại quên mình coi như là triệu hoán thú của Phong! Có biện pháp...
Phong!
Shogula! Ngươi không sao chứ?
Phong Tình kinh hỉ, Shogula đáp lại hắn.
Shogula, ngươi đang đánh với Eri sao? Đừng đánh nữa, mau trở về đi ...
Phong, triệu hoán ta tới.
Hả?
Nhanh lên !
Phong Tình lo lắng nhìn nhìn xung quanh, rất lâu mới hạ quyết tâm, sử dụng triệu hoán thuật.
“Phong!” Shogula vừa xuất hiện lập tức vui sướng nhào lên ôm lấy hắn, nhưng sau khi thấy rõ mặt hắn, kinh ngạc. “Trên mặt của ngươi...”
“Mặt...” Phong Tình sờ sờ má mình, xoay nhẹ đầu, không muốn để y thấy, chỉ nôn nóng thúc giục y. “Không cần lo cho mặt của ta, ngươi mau trở về đi, quay về Rừng rậm sương mù của ngươi, không nên đánh với Eri.”
“Vì sao không đánh? Hắn cướp ngươi từ ta, ta thế nào có thể không đánh với hắn? Huống chi... Hắn cư nhiên đối với ngươi như vậy... Cư nhiên ở trên người ngươi làm ra ấn ký này...” Shogula phẫn nộ gầm rống. “Lúc này ngươi còn nói giúp hắn.”
“Ấn ký này là ta tự nguyện để hắn khắc.”
“Tự nguyện...?” Shogula nháy mắt bình tĩnh trở lại, thần sắc hung tợn như muốn ăn thịt người. “Ngươi tự nguyện?”
“Ách, ân. “Phong Tình sợ hãi Shogula vẻ mặt này, run sợ đến co thân lại.
“Tự nguyện, hah, ngươi tự nguyện để hắn khắc ấn ký này trên mặt ngươi...” Shogula cười, nụ cười rất kinh khủng cũng rất bi thương. “ Uổng cho ta không để ý phụ vương cùng trưởng lão phản đối, ngàn dặm xa xôi đánh tới, nhiều anh em chết trận như vậy...”
“Thật sự rất không đáng, đúng không?” Thanh âm không thuộc về hai người đột ngột vang lên, Phong Tình ngẩng mạnh đầu, run sợ phát hiện Ericter đứng phía sau mình.
“Eri...” Y tới lúc nào.
Shogula mù mịt nhìn Ericter, trên khuôn mặt mỹ lệ tuyệt thế bất mãn sương lạnh. “Vẫn là ngươi cao một nước cờ!”
“Quá khen, đây toàn bộ dựa vào Phong phối hợp!” Ericter ôm Phong Tình rút dưới đất vào trong ngực, câu môi cười đắc ý.
Ân? Họ đang đánh đố cái gì? Phong Tình mơ hồ khó hiểu.
Shogula im lặng, nheo mắt nhìn Phong Tình, đứng dậy, phủi phủi bạch bào trên người, biểu tình biến thành bình tĩnh.
“Ngươi thắng, ta sẽ không quấy rầy nữa.” Xoay người, biến thành thánh thú một sừng, giương cánh bay lên trời cao, biến mất.
Phong Tình mờ mịt, ngẩng đầu truy tìm bóng dáng cao quý cô đơn kia, nhưng nó biến mất quá nhanh, hắn không kịp nhìn nhiều, liền bay mất bóng.
Shogula y...
Sẽ không quấy rầy nữa là ý gì?
“Hắn đã đi, còn luyến tiếc sao?” Ericter nắm cằm Phong Tình, buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình.
“Ta...”
“Ha ha.” Ericter thản nhiên cười khẽ. “Biết vì sao hắn đi thẳng thắn như vậy không?”
Phong Tình nhìn y, mong đợi đáp án.
Mình rõ ràng hy vọng Shogula rời khỏi, hy vọng Shogula đừng đánh nữa, bình an quay về Rừng rậm sương mù, đừng vì hắn mà hy sinh nhiều như vậy.
Nhưng nghe y nói sẽ không quấy rầy nữa, rời đi như không bao giờ quay lại, mình vì sao còn luyến tiếc như thế, muốn lưu y lại như thế?
“Vì chỉ có nô lệ mới có thể để người ta khắc ký hiệu trên người mình, biểu thị mình không có thân phận tự do cùng quyền lợi.” Ericter cười đến rất vui vẻ. “Bây giờ, là thời gian trừng phạt. Nô lệ của ta cư nhiên tự tiện chạy đến gặp gỡ ngoại nhân, nên trừng phạt thế nào đây?”
Tay giật một cái xốc chăn mỏng bọc trên người Phong Tình lên, ném xuống, vén y bào mình, đại nhục trụ cao ngất dưới y bào lộ ra, tách hai cánh mông Phong Tình ra, không chút lưu tình ấn thân thể hắn vào giữa khố mình, nhục trụ thô lỗ tiến vào cúc huyệt chưa được khuếch trương âu yếm, tràng bích yếu ớt ở một khắc bị công chiếm kia lập tức thụ thương, thương khẩu xé rách chảy ra máu tươi, nhục trụ liền có máu bôi trơn, cứ như vậy bắt đầu tung hoành ngang dọc.
“Eri.... A.... Đau quá....” Phong Tình đau đến cơ hồ không thể hô hấp, liền bị ôm như thế, bị Eri đứng làm, sức nặng toàn thân cơ hồ đều tập trung ở nơi tiếp nối, đau đớn khó có thể tiếp nhận. Phong Tình chỉ có thể gắt gao ôm cổ Ericter, cố gắng làm cánh tay chia sẻ một chút sức nặng bản thân.
Nhưng Ericter mặc kệ, mở tay Phong Tình, hai tay đem tay Phong Tình ấn trên hai cánh mông Phong Tình, hai tay mình thì đè lên tay Phong Tình, như vậy tương đối có thể cầm cố hai tay Phong Tình, cũng nâng được mông hắn. Ericter vừa động hạ thể, vừa bắt đầu đi lại, xem ra là đi về phòng ngủ.
“Ah ah... Đau... Eri... Ta không chịu nổi....” Phong Tình khóc xin tha, bản thân cơ hồ ngồi trên tay cùng giữa khố Ericter, tay Ericter dùng sức, mình được nâng chút nào tốt chút ấy, nếu tay y buông, mình tựa như bị đóng trên tính khí thô to của Ericter, tiến nhập vô cùng sâu làm hắn đau đến toàn thân run rẩy, càng khó chịu hơn chính là, Ericter mỗi lần bước một bước, nhục trụ khổng lồ khủng bố kia liền hung ác vào càng sâu, va chạm ở huyệt tâm yếu ớt. Phong Tình thả lỏng tràng đạo thế nào cũng vô pháp cảm thấy một chút khoái cảm, đau nhức cơ hồ làm hắn hôn mê.
“Đau mới tốt, lúc này mới gọi là trừng phạt.” Ericter không chút quản người trong ngực xin tha, chỉ hôn hôn nước mắt hắn bật ra, hai tay nắm chặt mông hắn, đập vào nhục trụ hung tợn của mình.
“Ô a a...” Đau muốn chết.
Muốn chết, chết đi đi.
Phong Tình trước khi ngất đi mong đợi như thế.
Ấn ký nô lệ, Eri là đem mình trở thành một nô lệ, nô lệ phát tiết tính dục, không còn là ái nhân chở che tất cả, đúng không?
Shogula đi, vì mình tự nguyện bị khắc ấn ký sỉ nhục này, y không cần kẻ đê tiện như mình, cho nên mới đi, sẽ không đến bên cạnh mình nữa, đúng không?
Đi đi.
Đi đi, đi hết đi.
***************
“Tộc thú một sừng lui binh.” Nữ tử hắc y ngạc nhiên đến khen ngợi .” Ngươi là làm thế nào vậy?”
“Rất đơn giản, nhờ tiểu nô lệ của ta.” Ericter cười khẽ, nhờ người nọ cam tâm tình nguyện để mình khắc ấn ký này lên người, mới có thể dễ dàng đánh bại vương tử thú một sừng kia.
Y vẫn nhớ Phong cùng vương tử thú một sừng kia có quan hệ triệu hoán thú, cho nên khắc ấn ký nô lệ lên người Phong, đợi Phong triệu hoán vương tử đơn thuần kia đến.
Cái lưới này thế nào? Rất đáng khen ngợi chứ?
“Tiểu nô lệ? Không phải ái nhân của ngươi sao?”
“Đã không phải.”
Trên giường lớn màn che rộng mở, một thân thể gầy nhỏ oa trên giường, lõm vào trong đệm chăn đầy giường.
Phong Tình tê liệt, một ngón tay cũng không muốn động.
Đau bụng, co rút đau đớn.
Đau rên một tiếng, nhíu mày, hắn đau đến không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thân thể hắn rốt cuộc có chuyện gì, chẳng lẽ bị quái bệnh gì đó?
Tay ôm bụng, cảm thấy nơi đó hơi gồ lên.
Hắn có phải béo ra không? Nhưng hắn gần đây cũng không ăn cái gì, chẳng lẽ trong bụng mọc một khối u? Hại hắn luôn đau bụng?
Không biết là u ác tính hay lành tính, nếu là ác tính, xem như bệnh nan y sao?
Cửa bị mở ra, Ericter đi đến, phía sau theo một loạt thị nữ, thị nữ bưng mâm nhỏ, để lên bàn, rồi mới từng người rời khỏi, Ericter đi đến bên giường.
“Ăn cơm.” Khẩu khí đạm nhạt, không một chút ôn nhu từng có.
Phong Tình cựa quậy thân thể, cảm thấy thật sự không muốn dậy.
“Ta không đói bụng, có thể không ăn không?”
Ericter nheo mắt, nhìn thân thể Phong Tình mấy ngày nay rõ ràng gầy yếu rất nhiều, nhíu mày.
“Ngươi hôm qua nói không đói bụng, cũng không ăn.”
“Ta thật sự không đói bụng, ta muốn ngủ một chút!” Phong Tình buồn ngủ khép mắt, tỏ vẻ mình thật sự rất buồn ngủ.
“Không được!” Ericter cường thế kéo Phong Tình, ôm hắn đến bên cạnh bàn, ra lệnh. “Ăn.”
Phong Tình mặt mày ủ dột nếm một miếng nhỏ, cảm thấy thế nào cũng vô pháp nuốt xuống, liền phun ra.
“Ta ăn không vô.”
“Dạ dày ngươi lúc nào kén chọn như vậy, những thứ đó rất khó ăn sao!” Ericter có dấu hiệu tức giận.
“Không khó ăn, nhưng ta không muốn ăn.”
“Bảo ngươi ăn ngươi phải ăn, ngươi không nghe lời?” Đã qua hai tháng từ khi vương tử thú một sừng kia thối lui, rõ ràng hôm qua còn hảo hảo làm nô lệ an phận nghe lời, thế nào hôm nay học được thói không nghe lời?
“Ta không ăn, không ăn không ăn, chính là không ăn!” Phong Tình lắc mạnh đầu, thẳng thắn chống lại.
Hắn mệt mỏi, hắn không muốn lại bị trở thành nô lệ phát tiết tính dục, không muốn đáng thương chờ đợi nụ cười và tình yêu, nếu không có tư cách yêu cầu sủng nịch nữa, quên đi, quên đi, cái gì cũng không cần, dù sao hắn đã mọc một khối u. Không chừng lập tức sẽ chết.
“Ngươi...” Ericter mặt sầm lại. “Ngươi đừng tưởng rằng ta vẫn còn mặc ngươi hồ nháo giống như trước!”
“Ta không cho rằng như vậy!” Phong Tình la khóc. “Ta biết mọi thứ đều không trở lại được, ta cũng biết ngươi sẽ không yêu thương ta nữa! Tóm lại, ta không ăn, chính là không ăn, thế nào cũng không ăn! Ngươi không cần lo cho ta, dù sao ngươi đã không coi ta là bảo bối của ngươi, ngươi còn lưu ta ở đây làm gì...”
“Ngươi đương nhiên đã không còn là bảo bối của ta, ngươi bây giờ là nô lệ đê tiện nhất của ta! Là nô lệ của ta, ngươi liền phải suốt đời ở nơi này, bị ta sai bảo, bị ta thao, bị ta làm! Không được phép làm càn gì khác.”
“Khốn nạn, đồ đểu cáng khốn khiếp nhà ngươi !” Phong Tình phát cuồng, một quyền vung qua, hai chân cũng đá đạp lung tung hướng Ericter, thân thể không khí lực đương nhiên không làm ra thương tổn hữu hiệu gì, ngược lại, bị Ericter phẫn nộ hất ngang, từ ghế dựa ngã xuống, còn lăn mấy cái mới ổn định thân thể.
Bụng lại bắt đầu đau nhói, Phong Tình ôm bụng cuộn mình lại. Lệ rơi đầy mặt, có thể là đau lòng, cũng có thể là đau bụng.
“Khốn khiếp....” Phong Tình thét, thanh âm lại khàn khàn do yếu ớt. “Các ngươi đều là một lũ khốn khiếp...”
Khi người không biết yêu chạm tới tình yêu, có phải đều như hắn, tổn thương người khác, lại càng làm cho bản thân mình đầy thương tích?
Vì sao ngay cả một chút cơ hội cứu chữa cũng không cho hắn.
Các ngươi đều khốn khiếp, ông trời khốn khiếp nhất, tự dưng đưa hắn đến cái thế giới này, rốt cuộc là vì cái gì? Nếu không đến đây, hắn vẫn còn thong dong cùng Andy cá nước thân mật ở thế kỷ 21, chứ không phải thương tâm tới như vậy.
Mấy ngày trước, Shogula đơn phương giải trừ khế ước triệu hoán với hắn, lúc trước ngu ngốc cái gì cũng không biết, cái Shogula chỉ chính là khế ước triệu hoán tự do nhất, triệu hoán thú có thể tự chủ giải trừ khế ước. Shogula đơn phương giải trừ, trong đầu, lập tức biết ngay, khế ước triệu hoán bị cưỡng chế giải trừ gây thương tổn rất lớn đối với tinh thần triệu hoán sư, hắn gần đây muốn ngủ, tám phần chính là vì vậy.
Hừ, Shogula, đi thật thoải mái!
Ericter dưới phẫn nộ hất mạnh Phong Tình lăn trên đất, hừ lạnh một tiếng quay đầu không nhìn người trên đất, qua rất lâu phía sau không có động tĩnh mới cảm thấy có chút bất thường, đi qua liền thấy Phong Tình đã ngất đi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt phủ kín nước mắt.
Bất thường.
Mấy ngày nay Phong Tình cũng rất ít ăn uống, luôn nói muốn ngủ, thân thể càng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng gầy, trên mặt một chút huyết sắc cũng không thấy.
Thật sự bất thường, chẳng lẽ sinh bệnh gì?
Ericter vội ôm lấy Phong Tình đặt trên giường, chạy vội ra ngoài, hướng cung điện trống trải điên cuồng gào thét.
“Phoenix, mau đến đây!”
“Đến, làm gì?” Nữ tử hắc y -- Phoenix nghiêng mình xuất hiện.
“Vào đây.” Ericter tóm cổ tay nàng kéo vào phòng. “Xem hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
“Hắn chính là tiểu nô lệ kia của ngươi?” Phoenix tò mò đánh giá người trên giường. “Thoạt nhìn rất yếu.”
“Ngươi hảo hảo xem giúp hắn, hắn có phải sinh bệnh không?”
“Một tiểu nô lệ thôi, lo lắng như thế làm gì?” Phoenix chậm chạp xốc chăn đắp trên người Phong Tình lên, mở mí mắt hắn, lại xem lưỡi hắn, rất có dáng vẻ lang băm, cuối cùng ánh mắt dừng trên bụng Phong Tình. “Bụng hắn...”
“Thế nào? Hắn xảy ra chuyện gì?”
“Hắn gần đây có hành động bất thường gì không?”
“Có, gần đây hắn không thích ăn cơm, luôn ngủ, giống như thế nào cũng ngủ không đủ.”
“Lúc ăn cơm có tình trạng buồn nôn, nôn mửa hay không?”
“Có mấy lần.”
“Ngô....” Wow.
“Xảy ra chuyện gì?” Ericter cảm thấy biểu tình Phoenix rất mất tự nhiên, không khỏi có chút lo lắng. “Hắn sinh bệnh gì?”
“Không bệnh gì, chỉ là thân thể rất suy nhược thôi...” Phoenix cân nhắc dùng từ. “Ericter, ta nghĩ... Hắn có thể thật sự là 'ngự thú giả'...”
“Sao lại nói thế?” Ericter có dự cảm không quá thoải mái.
“Ngươi xem bụng hắn.” Phoenix nhếch nhếch cằm. “Có phải hơi nhô lên không?”
Ericter cẩn thận quan sát, rồi mới gật gật đầu.
“Khối trong bụng là cứng, nếu ta không đoán sai, hẳn là có một tiểu hài tử ba tháng bên trong, ngươi nói xem sẽ là của ngươi chứ?”
“Tiểu hài tử....” Biểu tình Ericter đầu tiên là dại ra, rồi sau đó chậm rãi trở nên hung tợn, cười gằn. “Của ta? Thế nào có thể là của ta. Ta là vong linh, ngay cả thân thể cũng xem như là giả, có thể làm hắn hoài tiểu hài tử của ta sao?” Tiến lên phía trước, tay xoa cái bụng hơi nhô kia, đáy mắt lóe nguy hiểm. “Ba tháng... Chỉ có một khả năng, tiểu hài tử ở đây... Là của vương tử thú một sừng...” Tay dùng sức ấn, rõ ràng muốn giết chết tiểu hài tử bên trong, người nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, thân thể xoay trượt ra.
“Ngươi tỉnh?” Ericter nheo mắt nhìn chăm chăm hắn, hệ số nguy hiểm thẳng tắp tăng lên. “Đến đây!”
“Không được!” Phong Tình rút đến góc giường, hai tay che bụng lắc đầu. “Không được như vậy...”
“Không được thế nào? Chẳng lẽ ngươi vẫn tưởng ta sẽ để ngươi lưu cái thứ sỉ nhục này?”
Sau khi hài lòng cho rằng đã đánh bại vương tử thú một sừng cả gan cướp người với y, lại bỗng nhiên nhảy ra một thứ thuộc về vương tử kia! Châm chọc biết bao nhiêu, hoá ra người thua vẫn chính là y.
“Tha cho nó được không...” Phong Tình đáng thương cầu khẩn.
“Không được!” Ericter tiến lên, thô lỗ kéo Phong Tình ra, nhưng kéo người ra được, người lại cuộn thành trái cầu, hai chân gấp lên, hai tay ôm lấy hai chân, vùi đầu vào hai tay, gắt gao bảo vệ bụng.
“Ngươi không nên ép ta dùng sức mạnh.” Ericter uy hiếp.
“Không được! Ngươi muốn giết nó thì giết luôn ta đi, muốn tha ta thì cũng phải tha cho nó...” Phong Tình nói từ giữa cánh tay.
Vốn đã không sống hảo gì.
“Ngươi cho là ta không dám?” Ericter bắt lấy bả vai hắn, dùng sức, chỉ nghe xương cốt bị bóp rắc rắc, Phong Tình đau đến toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra, lại vẫn cứ duy trì tư thế hình cầu.
“Ta không cho là ngươi không dám...” Môi run run nói. “Ta biết ta bây giờ trong mắt ngươi chẳng qua là một nô lệ đê tiện, ngươi sẽ phản cảm, ta chết, còn không phải tránh cho ngươi gai mắt.”
Ericter phẫn nộ, lúc này Phoenix, nãy giờ do dự có nên khuyên giải một chút hay không, đi tới.
“Hắc, dù sao ngươi cũng chỉ coi hắn là một tiểu nô lệ, không thích thì vứt hắn đi là được.”
“Vứt? Hắn là nô lệ của ta, vĩnh viễn như vậy! Đời này cũng đừng hòng trốn khỏi! Thân thể hắn ô uế, ta phải rửa sạch ngọn nguồn ô nhiễm trên người hắn!”
“Hà tất phải thế...” Phoenix nói thầm, nàng tuy cũng không có lương tâm bằng người bình thường, nhưng nói thế nào cũng là là phụ nữ, tình thương của mẹ vẫn phải có, có chút không đành lòng nếu một tiểu bảo bảo mới ba tháng liền bị giết như thế.
Ericter không còn để ý tới nàng, quay đầu, Phong Tình duy trì hình cầu, vùi đầu, bộ dạng mặc ngươi xử lý, nhưng muốn thương tổn một mình tiểu hài tử thì tuyệt đối không được.
Ericter rất phẫn nộ, thậm chí phẫn nộ đến không giận lại cười.
“Rõ là tràn ngập tình thương của mẹ....” Nhìn thật chướng mắt! “Ngươi muốn lưu lại nó, có thể.”
Phong Tình hoài nghi mình nghe lầm, vẫn cứ cuộn người bất động.
“Đứng lên đi!” Ericter buông hắn ra, đi đến bên bàn, ngồi xuống. “Dậy, mặc xong quần áo, lập tức rời khỏi nơi này.”
Phong Tình hơi ngẩng đầu, thân thể vẫn không thả ra, hoài nghi nhìn lom lom y.
“Ta mệt rồi, không muốn dây dưa tiếp với ngươi nữa!” Ericter quét quét tóc có vẻ thật sự rất mệt mỏi. “Ngươi tốt nhất đi mau đi, đừng đợi tới khi ta thay đổi chủ ý.”
Phong Tình mắt lấp lánh, nhanh chóng mặc quần áo, lúc đi tới cửa, lưu luyến quay đầu lại nhìn Ericter, khẽ cắn môi, dứt khoát rời khỏi.
“Ngươi sao lại như vậy.” Phoenix nhíu mày.
“Ta thế nào? Ta không phải buông tha hắn sao.” Ericter rót cho mình một ly trà, chậm rãi uống, đáy mắt đầy không thoải mái.
“Không khí vong linh giới có hại với thân thể nhân loại, chỉ có kết giới phòng hộ ở đây của ngươi mới có thể ngăn trở yếu tố gây hại đó, rời khỏi đây, thân thể hắn sẽ chậm rãi bị xâm thực.” Phoenix vẻ mặt không đồng ý. “Hơn nữa, ở đây cũng không bình an như nhân gian giới, hắn thoạt nhìn yếu như vậy...”
“Chết thì giải thoát !” Ericter lầm rầm. “Chết thì cái gì cũng khỏi cần suy nghĩ, như vậy... Tốt nhất....”
“Ngươi đang mượn đao giết người, chớ quên hắn còn một con triệu hoán thú thú một sừng, còn chưa nhất định phải chết.”
“Vậy phái người theo, một khi thú một sừng xuất hiện, lập tức vây công giết chết cả hai!” Ericter nói rất nhẹ nhàng.
“Hắn tốt xấu gì cũng là ái nhân của ngươi trước kia, ngươi thế nào lại tàn nhẫn như thế?” Ngay cả nàng cũng nhìn không nổi.
“Phoenix, ngươi ở lại đây lâu quá rồi, nên trở về chỗ của chính ngươi.”
“Còn lâu!” Trở về lại phải nghe lão cha nhắc tới cái gì mà nam nhân này hảo nam nhân kia tốt, xứng đôi vừa lứa, nghe đến tai cũng chai rồi. Hắc, mình cũng không phải sẽ không xuất giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.