Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, ấm áp rớt xuống tấm thảm da thú trắng tuyết, cánh tay trắng nõn vì trở mình mà vươn ra ngoài tấm thảm, lộ ra da thịt nhẵn nhụi.
An duỗi người, còn chưa mở mắt đã nghe thấy mùi thức ăn. Ổ chăn vừa ấm áp lại mềm mại, cậu trở mình như một con mèo cọ cọ mặt thảm, trên đó vẫn còn lưu lại mùi hương của Lạc Khắc…
“Ngô…”
Đại khái là bị động tác của An quấy nhiễu, vật nhỏ béo tròn bên dưới thảm lông thú giật giật, phát ra tiếng lầm bầm không rõ.
An ngồi dậy, xốc thảm da thú, buồn cười nhìn đứa con cuộn mình thành một đoàn.
Thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa năm, bé con này đã từ một cục bông nhỏ trưởng thành thành một tiểu thú, cũng thuận lợi biến thành hình người. An nhớ mang máng lúc bé con này mới hiến hình, rất ngạc nhiên vì cánh tay béo tròn của mình, nó nghi hoặc nhìn phụ thân, sau đó ra sức vung vẫy cánh tay nhỏ, đại khái không hiểu vì sao móng vuốt của mình biến đâu mất tiêu, bộ dáng ngây ngốc hồ đồ kia làm Lạc Khắc bật cười to.
Cho dù là hiện tại, nhóc con này vẫn có thói quen duy trì thói quen lúc bé, lúc ngủ thích cuộn mình thành một đoàn.
“Sớm a, tiểu bảo bối.”
An cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc bạch kim của đứa con.
Đúng vậy, tóc bạch kim. Tiểu bảo bối của cậu bất đồng những thú nhân bảo bảo khác, không chỉ màu da trắng hơn rất nhiều, ngay cả thú văn cũng rất nhạt.
Hai lỗ tai lông xù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540232/quyen-8-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.