Vào đêm, nhà gỗ của An vang lên tiếng gõ cửa.
Lạc Khắc quay đầu, nhìn thiếu niên có đôi mắt vì khóc mà đỏ ké như thỏ, nhút nhát đứng ngoài cửa.
“Có việc gì không?” Hắn trầm giọng hỏi: “An rất mệt, đang ngủ.”
“Ta… thực xin lỗi…” Chỉ mới nói một câu, Nhược Hải đã nhịn không được bật khóc: “Ta không phải cố ý… ta lo cho cơ thể An… nên đi tìm số 7 đại nhân… không ngờ lại bị Uy Tạp Đặc nghe thấy… ta thực sự không cố ý… ta không định nói cho ai biết cả…”
Nhược Hải không dám vào cửa, chỉ đứng bên ngoài khóc nức nở, bả vai run rẩy, thoạt nhìn vừa đáng thương lại bất lức.
“Ta biết, không trách ngươi.” Lạc Khắc nhẹ giọng an ủi Nhược Hải: “An cũng không trách ngươi, chuyện này sớm hay muộn mọi người cũng sẽ biết thôi.”
“…Ân, cám ơn.” Thiếu niên rụt rè ngẩng đầu: “Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Bất quá ta vẫn gây ra phiền toái cho hai người.”
Nhược Hải nhìn vào phòng một chút. An đang lẳng lặng nằm trong lòng Lạc Khắc, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng gương mặt tinh xảo của cậu, xinh đẹp nhưng không mất anh khí, gương mặt tuyết trắng có chút thản nhiên u buồn.
Cảm nhận được tầm mắt của Nhược Hải, Lạc Khắc cúi đầu, dùng ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn bầu bạn say ngủ trong lòng, ánh mắt thực thân thiết.
Nghĩ đến chuyện của An và Lạc Khắc, Nhược Hải cảm thấy thực chua xót, An xinh đẹp như vậy, hẳn nên được ngươi ta che chở trong lòng bàn tay, thế nhưng xung quanh An lại mờ mịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540230/quyen-8-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.