Trên thảo nguyên mênh mông——
Một cự thú da lông kim sắc, hoa văn màu nâu sậm đang phóng trên thảo nguyên. Bốn vó tung bay, lông mao phấp phới, tư thế tráng lệ như một tia chớp vàng, vững vàng xuyên qua thảm cỏ, nhẹ nhàng như lướt trên tầng mây.
Dừng lại trên đất bằng, cự thú ngửa mặt lên trời rống giận, tiếng gào ngân vang tới tận không trung. Rất nhanh, như đáp lại, từ bốn phương tám hướng xuất hiện hơn mười con dã thú cực lớn hình thái bất đồng. Chúng nó có dáng người vô cùng kiện mỹ, hành động nhanh chóng, chạy như gió, như điện; kiêu ngạo khẽ run, tôn lên vẻ ưu mĩ của lớp tông mao.
Cự thú tụ ngày càng nhiều, như thủy triều không thể ngăn cản dâng trào trên mặt cỏ, mấy trăm con hội tụ cùng một chỗ trông vô cùng húng tráng. Chúng nó gào thét lao tới, giống như cơn gió thét gào cuốn qua, xông về phía trước, đó là một hình ảnh kì dị đan xen giữa mĩ lệ và cường đại.
Im lặng nhìn Arthur cùng các dũng sĩ thú nhân rời đi. Bộ lạc hiện giờ trống vắng rất nhiều, yên tĩnh tới mức làm người ta cảm thấy có chút bất an.
“Yên tâm đi.” Tầm mắt Lạc Khắc vẫn thủy chung đuổi theo bên người An, như một tấm lá chắn thật lớn, ấm áp cùng an toàn.
“Ân.” Nhắm mắt lại, tùy ý để Lạc Khắc ôm mình. Giờ phút này, cậu chân chân chính chính cảm thấy có Lạc Khắc ở bên người thật là tốt.
Tiễn dũng sĩ tời đi, An bắt đầu đẩy mạnh công tác phòng ngự của bộ lạc. Lạc Khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540229/quyen-8-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.