Cốc mãnh sư—— là nơi sinh ra mãnh sư trong truyền thuyết.
Sơn cốc làm người ta nghe tên cũng sợ mất mật cũng không âm trầm đáng sợ như các thú nhân tưởng tượng. Tương phản, khí hậu trong cốc rất hợp lòng người, một năm bốn mùa ấm áp như xuân, đưa mắt nhìn lại, nơi nơi đều là một mảnh xanh um tươi tốt, tràn ngập sức sống. Tóm lại, đó là một sơn cốc an tường, xinh đẹp.
Trung tâm cốc mãnh sư là một biển hoa rộng, từng khóm hoa chi chít nở rộ làm cả sơn cốc đẹp đến mê người. Có những cây cổ thụ trăm tuổi thô to mọc cùng một chỗ, cũng có phân bố rãi rác xung quanh biển hoa. Nhìn kĩ, trong giữa đám cổ thụ còn ẩn ẩn vài tòa nhà gỗ nhỏ, từng căn từng căn độc lập bất đồng, nhưng rồi lại ăn khớp với nhau.
…
Gió nhẹ phất qua, thôi quét hơi thở đặc thù của mãnh sư—— Y Cách Tát Tư phong trần mệt mỏi chạy về cốc mãnh sư.
Bởi vì có chuyện cần nên Y Cách Tát Tư không thể không rời khỏi cốc mãnh sư nửa tháng. Mười mấy ngày nay, y nhớ bầu bạn ôn nhu xinh đẹp của mình muốn chết, còn cả… xú tiểu tử trong nhà nữa!
“Bội Ân, ta trở về——…”
Trong phòng truyền tới âm thanh huyên náo ‘binh binh lách cách’ làm thú nhân không khỏi dừng cước bộ, hồ nghi nhìn cửa nhà mình—— trong nhà y từ khi nào trở nên náo nhiệt như vậy?
“A… Y Cách thúc thúc…”
Một thân ảnh nhỏ xinh lao tới, bị Y Cách Tát Tư thuận tay ôm lấy, thoải mái nhấc lên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540215/quyen-7-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.