Rừng rậm tối đen yên tĩnh, sự yên lặng làm người ta bất an như bão tố sắp ập tới. Bóng dáng thật lớn không ngừng xoay vòng trên không trung rừng rậm, một lần lại một lần, đôi mắt sắc bén không buông tha bất cứ cành cây ngọn cỏ nào ở bên dưới.
Y Cách Tát Tư vội vàng trở về nhưng không thấy bóng dáng Bội Ân, y chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo ập tới, hệt như rớt vào hầm băng.
Y biết Bội Ân không có khả năng một mình lêu lỏng trong rừng rậm xa lạ, hơn nữa y cũng rất hiểu tính tình lười nhác của bầu bạn, chỉ muốn nằm một chỗ chứ không nguyện leo xuống khỏi thân cây đi lại… Loại trừ tất cả khả năng có thể, Bội Ân rời đi chỉ có một nguyên nhân duy nhất—— cậu gặp mãnh thú nguy hiểm!
Y Cách Tát Tư tức giận đấm một quyền lên thân cây, thầm mắng chính mình không cẩn thận, cư nhiên để bầu bạn một mình trong rừng rậm nguy hiểm.
Vuốt mặt, Y Cách Tát Tư cưỡng chế sợ hãi trong lòng. Y lần theo dấu chân Bội Ân cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh liền đuổi tới bờ sông. Nhìn dấu chân tán loạn ở đó, mãnh sư cao ngạo nhất thời sợ hãi quá mức—— nơi này cư nhiên có dấu móng vuốt của sấm long!
Y Cách Tát Tư chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, ngay cả trái tim cũng đình chỉ không nảy lên nữa.
Sấm long… sấm long… y không ngừng thầm an ủi mình: loài sinh vật sấm long tuy hung mãnh nhưng nó không thích ăn vật chết, hẳn nó sẽ mang Bội Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540195/quyen-7-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.