Đêm lạnh như băng, mặt trăng cao cao treo trên bầu trời, đại địa mông mông lung lung, giống như được phủ một tấm lụa bạc.
Đêm nay, bộ lạc hồ tộc nghênh đón một vị khách nhân từ xa tới. Tộc trưởng đương nhiệm Maya đứng trong nhà gỗ của mình, nhíu mày nhìn đứa con riêng đang đùa giỡn vui vẻ, cùng…
Nam tử trẻ tuổi hôn mê bất tỉnh trên giường.
“Tác Lan Đặc, ngươi có nên giải thích với ta một chút không?”
Thú nhân cao lớn tên là Tác Lan Đặc mỉm cười xấu xa trêu đùa ngân hồ bảo bảo đáng yêu trong lòng mình, nghe Maya hỏi, mới ôm bé con đi tới.
“Ta đến xem Ngải Niết Nhĩ a.” Nam tử cười tủm tỉm niết mặt tiểu hồ ly, không hề chú ý tới thanh niên được mình cứu về, thuận miệng nói: “Không ngờ nửa đường gặp người này bị sấm long bắt làm thức ăn, vì thế thuận tay cứu về.”
Gương mặt Maya lộ ra thần sắc không đồng ý, vừa định nói gì thì thấy bầu bạn Tạp Địch bưng thức ăn nước uống đi tới. Ngải Niết Nhĩ hoan hô một tiếng, nhảy khỏi vòng tay Tác Lan Đặc, chạy tới bên người mẫu thân.
Nhìn vẻ mặt ảo não của Tác Lan Đặc, Tạp Địch cười cười, tiếp đó nhìn thấy cánh tay bị thương của thú nhân, thoáng có chút giật mình, vội vàng buông thức ăn tiến tới.
“Tay ngươi bị thương?”
“Không sao.” Ánh mắt xanh biếc thản nhiên liếc về phía thanh niên đang mê man, Tác Lan Đặc nhớ lại tình cảnh lúc cứu người này: “Chẳng qua bị cắn mấy cái.”
Lúc đó trời khá tối, thanh niên đại khái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540194/quyen-7-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.