Panda trầm mặc vài giây, tiếp đó cậu hét lên thảm thiết, cuống quít đẩy Arthur chạy ra ngoài động. Khóe miệng thú nhân nhịn không được run rẩy– tiểu húng ngốc của hắn thực sự nghĩ mình muốn ăn thịt cậu thực sao, thật là làm người ta vừa tức vừa buồn cười. “Đừng hòng chạy!” Arthur rống một tiếng, nhào tới áp chặt tiểu hùng dưới thân. Panda nóng nảy liền tung một cú đá, không ngờ lại đá ngay miệng vết thương Arthur. “Ngô……..” Thú nhân nhất thời xụi lơ, sắc mặt tái nhợt, đưa tay bụng chặt vết thương dưới hạ phúc– khá lắm tiểu hùng, thực sự quá độc ác mà, chọn ngay vết thương của hắn mà đánh! “Arthur! Ngươi không sao chứ!” Panda hoàng toàn quên mất sự nghiệp ‘chạy trối chết’, vội vàng chạy ngược trở về, cẩn thận nâng thú nhân đang rên rỉ hô đau trên mặt đất. “Đau quá……. sắp chết….. hùng hùng thực độc ác…….” “Ta….. ta không phải cố ý! Arthur ngươi có khỏe không, ta, ta gọi người tới!” “Từ từ, đừng đi.” Arthur cố ý phát ra tiếng rên thống khổ, thành công kéo sự chú ý của Panda: “Hùng hùng, ngàn vạn lần đừng rời khỏi ta nữa.” Thú nhân thâm tình nói xong, còn suy yếu nằm trong lòng Panda, đôi mắt xanh biếc dùng sức phóng điện về phía tiểu hùng. Thiếu niên hùng tộc nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, mái tóc bạch kim mềm mại che khuất hơn phân nửa gương mặt cậu, lại không che được vệt đỏ kéo dài từ tận bên tai tới cần cổ. “Kia, vậy sao ngươi còn hù dọa ta, nói phải ăn ta!” Tiểu hùng thở phì phì hỏi, nhưng ý cười bên khóe môi không thể nào che dấu được. “Gấu ngốc, ngươi thật sự không hiểu?” Arthur đột nhiên xoay người ngồi bật dậy, vây chặt tiểu hùng trong vòng tay mình: “Ngươi không phải nghĩ rằng ta sẽ ăn thịt ngươi thật đi. Tiểu hùng ngốc, ngươi nói ta làm thế nào buông tay được chứ?” “Chính là bộ dáng của ngươi lúc nãy rõ ràng–” “Hùng hùng, ngươi thật không hiểu sao?” Arthur phát ra tiếng cười nhẹ ‘xích xích’, ái muội áp bên tai Panda. “Hay tiểu hùng ngươi cố ý giả ngu~~ những chuyện phải làm giữa bầu bạn, cha mẹ ngươi đó giờ chưa từng dạy sao?” “Những chuyện bầu bạn làm…….” Panda ngây ngốc lặp lại lời đối phương, đột nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt trừng thật to– “Arthur, ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải–” “Cuối cùng cũng thông suốt.” Thú nhân không chút keo kiệt thưởng cho đối phương một nụ cười tán thưởng, bàn tay to vung lên đẩy tiểu hùng ngã xuống đất, làm gì có chút ốm yếu nào? “Ngươi lại gạt ta!” Panda tức giận lên án, Arthur làm ra vẻ không nghe thấy, khẩn cấp bám lấy cậu, đôi mắt tỏa sáng chuẩn bị xơi bữa tiệc lớn. “Điên, kẻ điên này! Nơi này sẽ có người tới a!” Panda sợ hãi kéo tóc Arthur muốn kéo lí trí đối phương quay về. Arthur làm sao buông tha bữa ăn ngon như vậy, đưa tay giữ chặt Panda, hàm hàm hồ hồ nói. “Yên tâm đi, nơi này trừ bỏ Thuấn không còn ai nữa. Hơn nữa nhóc con này ít nhất phải ngủ thêm vài ngày nữa.” “Nhưng sẽ có người tới–” “Người tới ta sẽ nghe được, yên tâm đi.” “Không riêng vấn đề này.” Panda tức giận tột cùng, nhưng cơ thể bị kìm chặt, một chút khí lực cũng không sử dụng được: “Vì sao ta phải làm loại chuyện này với ngươi a!” Rống xong, trong lòng mới thoáng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Panda vểnh tai, trừng mắt hung tợn nhìn thú nhân vô sỉ đang dựa lên người mình. Động tác Arthur hơi ngừng lại vài giây. Hắn ngẩng đầu, cánh môi hoàn mĩ vẽ thành nụ cười ác ma. Làn da lúa mạch khỏe mạnh trước ngực Panda bị hắn nhìn không sót chỗ nào: làn da bong loáng, tuy mỏng manh nhưng lại tản mát ra lực hấp dẫn trí mạng. “Không làm với ta, vậy ngươi muốn làm với ai?” Hắn vươn đầu lưỡi di động trên da thịt bóng loáng của Panda, thậm chí còn ác ý khẽ gặm cắn điểm nổi lên trước ngực. “Ta rất độc tài a. Hùng hùng, trong lòng ngươi chỉ có thể nghĩ về ta.” Panda chấn động mãnh liệt, trong nháy mắt nhớ lại chuyện Arthur đã làm với mình trong sơn động hồ tộc. Cơ thể không tự chủ dâng lên cảm giác tê dại quen thuộc, ngứa ngáy toàn thân làm cậu nhịn không được mà run rẩy. “Nhớ tới sao?” Arthur tham lam hôn lên da thịt làm mình say mê, gian ác nói: “Lần trước tha cho ngươi, lần này nhất định phải làm cho ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ!” Nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng làm người ta cứ như bị phỏng, công khai để lại dấu vết của mình trên cơ thể Panda. Panda bị kìm chế không thể nhúc nhích, hai tay siết chặt cánh tay cường tráng của thú nhân. Cậu nghiêng đầu, sợi tóc bạch kim mềm mại xõa bên cổ, cơ thể vì cố nén cảm giác thoải mái từ âu yếm mang lại mà run rẩy. Đột nhiên, Arthur lật người cậu lại. Tiếp đó kéo đầu Panda về phía mình, đầu lưỡi hắn mãnh liệt xâm nhập vào vòm miệng, thô bạo liếm mút giống như muốn cắt đứt đầu lưỡi đối phương. “Ngô ngô……” Panda liều mạng vặn vẹo cơ thể, nhưng sức mạnh kìm chế quá lớn, căn bản không thể lay động. Mặt cậu đỏ lên, mặc cho thú nhân bừa bãi chiếm đoạt môi lưỡi mình mà không thể phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở bất lực. Cơ hồ không thể hô hấp! Cũng may Arthur chịu tách ra, đôi mơi dời qua hai vành tai tròn tròn dựng thẳng vô cùng đáng yêu. Lỗ tai mẫn cảm bị đối phương ngậm trong miệng đùa bỡn, đầu lưỡi ướt át cùng một trận nhiệt khí tiến vào, liếm lộng thật sâu. Tiểu hùng không thể ức chế từng trận tê dại lan khắp toàn thân, phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể bắt đầu nóng lên. “Đừng nóng vội, sẽ thoải mãn ngươi.” Arthur cười khẽ thì thầm bên tai Panda. Ngón tay hắn lướt qua cánh môi đối phương, đầu tiên chậm chạp vẽ theo đôi môi hồng nhuận, sau đó là yếu hầu non mịn, còn không quên quấy rối đầu lưỡi mềm mại. Cảm xúc ấm áp mềm nhẵn làm Arthur phát ra tiếng than thỏa mãn. Tay kia hắn giữ chặt tay Panda áp ở bên hông, dùng chân tách đôi chân áp chặt của Panda, không để chúng khép lại, đầu gối lúc nặng lúc nhẹ ma sát dục vọng đã bắt đầu hơi ngẩng lên của đối phương. Panda cảm thấy toàn thân cao thấp giống như bị hỏa thiêu. Cậu cắn chặt môi, vô thức phát ra tiếng kêu rên từ mũi. Âm thanh tình dục bị ức chế này càng kích thích lí trí thú nhân hơn nữa. Rút ngón tay khỏi miệng cậu, Arthur kéo tiểu hùng lên xoay người áp lên mặt đất. ……. Trong thạch động mờ mịt, nhiều điểm sáng le lói tỏa ra từ số thủy tinh trên vách đá. Quang mang nhu hòa rọi bóng hai cơ thể đang quấn quít bên nhau. Cơ thể thon dài của thiếu niên tảng mát ra một tầng sắc thái mê người, gương mặt tràn ngập tình dục giao hòa với ánh sáng trở nên mờ nhạt. Cảm giác một bàn tay đang xoa mông mình, cơ thể Panda run lên khe khẽ, tiếng thở dốc ngày càng nặng. Cậu liều mạng kẹp chặt hai chân lại bi ai phát hiện mình không thể ngăn cản vật thể nóng cháy kia xâm lấn! Arthur thoải mái liếm mút, hắn rời đi phần cổ bị mình liếm cắn nãy giờ, thắt lưng cường tráng dần hạ xuống, phân thân cực đại đã cứng rắn tiến thật sâu vào khe mông đối phương. “Ngô, không cần–” Tiểu hùng sợ hãi giãy dụa lung tung, thú nhân ngược lại càng xâm nhập sâu hơn. “Đừng lộn xộn, cứ tiến vào như vậy ngươi sẽ bị thương.” Arthur vỗ nhẹ cái mông tiểu hùng, cảm giác đối phương cứng đờ, gương mặt hiện lên ý cười hài lòng. Hắn ghé vào trên người Panda nhẫn nại không chuyển động, lẳng lặng cảm thụ người dưới thân vì khẩn trương cùng sợ hãi mà căn cứng, tiện thể càng siết chặt chính mình hơn. Tay hắn kìm chặt thắt lưng mềm dẻo của đối phương, đôi môi vuốt ve da thịt nhẵn nhụi, nhiệt tình gặm cắn lưu lại những vết xanh tím loang lổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]