Panda trầm mặc vài giây, tiếp đó cậu hét lên thảm thiết, cuống quít đẩy Arthur chạy ra ngoài động. Khóe miệng thú nhân nhịn không được run rẩy– tiểu húng ngốc của hắn thực sự nghĩ mình muốn ăn thịt cậu thực sao, thật là làm người ta vừa tức vừa buồn cười.
“Đừng hòng chạy!” Arthur rống một tiếng, nhào tới áp chặt tiểu hùng dưới thân. Panda nóng nảy liền tung một cú đá, không ngờ lại đá ngay miệng vết thương Arthur.
“Ngô……..” Thú nhân nhất thời xụi lơ, sắc mặt tái nhợt, đưa tay bụng chặt vết thương dưới hạ phúc– khá lắm tiểu hùng, thực sự quá độc ác mà, chọn ngay vết thương của hắn mà đánh!
“Arthur! Ngươi không sao chứ!” Panda hoàng toàn quên mất sự nghiệp ‘chạy trối chết’, vội vàng chạy ngược trở về, cẩn thận nâng thú nhân đang rên rỉ hô đau trên mặt đất.
“Đau quá……. sắp chết….. hùng hùng thực độc ác…….”
“Ta….. ta không phải cố ý! Arthur ngươi có khỏe không, ta, ta gọi người tới!”
“Từ từ, đừng đi.” Arthur cố ý phát ra tiếng rên thống khổ, thành công kéo sự chú ý của Panda: “Hùng hùng, ngàn vạn lần đừng rời khỏi ta nữa.” Thú nhân thâm tình nói xong, còn suy yếu nằm trong lòng Panda, đôi mắt xanh biếc dùng sức phóng điện về phía tiểu hùng.
Thiếu niên hùng tộc nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, mái tóc bạch kim mềm mại che khuất hơn phân nửa gương mặt cậu, lại không che được vệt đỏ kéo dài từ tận bên tai tới cần cổ.
“Kia, vậy sao ngươi còn hù dọa ta, nói phải ăn ta!” Tiểu hùng thở phì phì hỏi, nhưng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540118/quyen-5-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.