Chương trước
Chương sau
Sờ soạng Panda từ trên xuống dưới n lần xong, Khải Ân mới cảm thấy mĩ mãn buông cậu ra.
“Ngươi quả thực là gấu mèo.”
“Kia, tộc nhân của ta–” Nghe tộc trưởng đại nhân nói vậy, tiểu hùng ngồi bật dậy, vội vàng biến về hình người. Khải Ân che dấu thần sắc thất vọng trong đáy mắt. Thật đáng tiếc, hắn vẫn chưa xem đủ hình thú đáng yêu của Panda a.
“Ta chưa thấy qua gấu mèo khác. Bất quá đừng nản chỉ, ở một nơi nào đó trên thế giới này, tộc nhân của ngươi nhất định đang sinh sống rất hạnh phúc.” Khải Ân tựa như một vị trưởng bối hiền lành, nhẹ giọng an ủi tiểu hùng.
Tây Thụy Tư ho khan một tiếng, cảm thấy bầu bạn của mình quá coi trọng con gấu ngốc này, làm y không khỏi ăn dấm chua: “Panda, ngươi là bằng hữu của Arthur đi, tạm thời cứ ở lại bộ lạc thú nhân. Ta sẽ phái người giúp ngươi tìm kiếm tin tức tộc nhân.”
“Ta, ta……” Panda do dự nửa ngày cuối cùng vẫn không dám nói ra quan hệ của mình với Arthur. Nói ra nhất định sẽ bị chán ghét…… tiểu hùng bi quan nghĩ, ngẩng đầu nhìn trộm Khải Ân vô cùng dịu dạng. Chút cam đảm tích tụ được trong lòng lại tan tành thành mây khói: “Ân……..ta, ta đi chăm sóc Arthur.” Vội vội vàng vàng bỏ lại một câu như vậy, tiểu hùng như đang chạy trốn, lao như bay ra khỏi nhà gỗ.
“Đứa nhỏ này sao lại….. Tây Thụy Tư, ngươi dọa nó à?”
“Ta nào có.” Thú nhân nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội. Cùng lắm y chỉ xụ mặt thôi, nếu vậy cũng bị dọa thì chỉ trách con gấu kia lá gan quá nhỏ. Nhìn thế nào cũng không đủ tư cách làm dũng sĩ thú nhân.
“Xem nó như vậy, có lẽ nó và Arthur còn một chặn đường rất dài phải đi a.” Khải Ân thầm thở dài, tuy nói hắn không muốn can thiệp vấn đề tình cảm của bọn nhỏ, nhưng Panda bất đồng với những thú nhân khác– cậu là ‘quốc bảo’! Cư dân trên tinh cầu thú nhân này không biết giá trị của gấu mèo, thật sự đáng tiếc.
Thái dương mọc từ phương đông lặn ở phương tây, trong nháy mắt lại qua mấy ngày.
Đám tấn mãnh long sau trận chiến với tộc thú nhân, dường như cảm nhận được gì, đồng loạt rút khỏi khu rừng của hồ tộc. Khải Ân hạ lệnh án binh bất động, để các dũng sĩ thú nhân bị thương nhân cơ hội này mà hảo hảo điều dưỡng.
Panda phát hiện thánh địa là một nơi rất thần kì. Chỉ qua vài ngày ngắn ngủn, số vết thương dữ tợn trên người Arthur đã khép lại rất nhanh. Cậu thường xuyên tới ngồi bên cạnh ao, buồn chán chọt chọt cự thú đang ngủ say. Đột nhiên, một thân ảnh nhỏ xinh hấp dẫn cậu chú ý.
Panda hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy được bóng người quen thuộc– thiếu niên gầy yếu nhìn qua hệt như vẫn còn là một đứa nhỏ. Cậu ta ngại ngùng mỉm cười với Panda, sau đó im lặng ngồi bên ao nước, lực chú ý tập trung lên người cự thú màu đen đang nằm trong nước. Thuấn vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nằm trong dòng nước xanh nhạt. Da lông sáng bóng bám vào cơ thể rắn chắc, tứ chi thon dài hữu lực tao nhã giãn ra. Cổ của nó cùng tứ chi có một vòng tông mao màu bạc vô cùng xinh đẹp, bồng bềnh phiêu tán trong nước, làm Thuấn hệt như đang được một ngọn lửa màu bạc bao phủ.
Thiếu niên không biết nhớ tới gì đó, gương mặt tái nhợt hơi đỏ ửng. Cậu bé vươn cánh tay gầy muốn vuốt ve hắc báo tuấn mĩ trong nước. Nhưng vì khoảng cách lại quá xa, thiếu niên không vì thất bại mà tức giận, cậu nằm úp sấp bên bờ ao, giống như được thấy hắc báo là điều tuyệt vời nhất.
Panda có chút rung động, tựa hồ thấy được bóng dáng của mình trên người thiếu niên. Cự thú tuấn mĩ mà cường đại, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt…… ngọn lửa sáng chói mà ấm áp làm cậu nhịn không được muốn dựa vào gần thêm, đồng thời lại không ức chế được sợ hãi trong nội tâm.
“Arthur, ngươi mau tỉnh lại đi…….” Panda thì thào, ánh mắt chăm chú nhìn vào cự thú.
……..
Mơ màng ngủ một hồi, lúc Panda tỉnh lại thì phát hiện thiếu niên đã li khai. Cảm giác khóe miệng có chút ươn ướt, tiểu hùng vội vàng lau nước miếng còn lưu lại, da mặt mỏng nhanh chóng đỏ ửng. May mắn, thánh địa không có người khác, cậu có ngáy không a?
Quay đầu lại lơ đãng nhìn vào ao nước, Panda suýt chút nữa cả kinh hét lên– Arthur, Arthur không thấy! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Thương tích Arthur vẫn còn chưa lành, đến tột cùng là ai dám thừa dịp cậu không chú ý mà bắt Arthur đi? Tiểu hùng cào cào mái tóc bạch kim của mình, gấp tới độ xoay mòng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Có phải đám tấn mãnh long không? Không có khả năng, chúng nó không có khả năng xông vào bộ lạc. Chẳng lẽ là tộc nhân của Arthur? Cũng không đúng, bọn họ không có lí do bắt Arthur đi……
“A!”
Ngay lúc tiểu hùng mặt cau mày có thì sức mạnh áp ngã cậu xuống đất, cơ thể bị kiềm chặt: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi là người nào!”
“Ta ta ta ta ta ta, ngay cả ta mà tiểu hùng cũng không nhận ra? Tiếng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới bên tai, Arthur trêu chọc học cách nói lắp của Panda.
“Arthur! Ngươi tỉnh!”
“Đúng vậy, còn ngủ tiếp sẽ có con gấu nào đó khổ sở.”
“Cái gì! Nào có…….” Panda cúi thấp đầu, cảm giác thực xấu hổ.
“Hùng hung2~~ta đói a.” Arthur phát ra tiếng cười trầm thấp, hơi thở đậm đặc nóng hổi phun bên tai làm lớp lông tơ trên cơ thể Panda đều nhịn không được mà run rẩy.
“Đói….. ta, ta có chuẩn bị thức ăn, Arthur, ngươi mau đứng lên.”
“Tiểu hùng ngốc, ngươi thực không hiểu ý ta sao?” Arthur cười lắc đầu, bàn tay to  vươn tới lật Panda lại đối mặt với mình.
“Không phải ngươi nói đói bụng–” Đột nhiên hơi thở nóng hổi phả tới bên môi làm Panda tê dại như bị điện giật. Cậu ngây ngốc trừng to mắt, trong nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Thừa dịp tiểu hùng sững sờ há miệng, Arthur vói đầu lưỡi vào miệng đối phương. Đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt tiến vào khoang miệng, dây dưa với đầu lưỡi Panda, nhiệt tình liếm mút.
Arthur hôn cậu!? Panda cứ như vậy mà trừng mắt nhìn thú nhân say mê trước mắt, trong nhất thời không còn năng lực suy tư.
“Hùng hùng, phát ngốc cái gì?”
“A? Arthur, vì, vì cái gì…….”
“Ngươi không phải nói thích ta sao.” Thú nhân nhếch miệng cười, tay vươn tới thân thiết xoa loạn mái tóc bạch kim của Panda: “Ngươi nói thích ta, nói không bao giờ rời khỏi ra nữa. Chính tai ta nghe được.”
“Kia, đó là…….”
“Muốn đổi ý?” Arthur hơi chống người, nhíu hàng mày rậm nhìn Panda, ánh mắt sắc bén xuất hiện quang mang nguy hiểm: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm tiểu hùng nói dối?”
“Không, không phải!” Panda cố sức lắc đầu, cùng lúc bị thú nhân ép buộc phải lùi về sau, mắt thấy mình sắp rơi vào trong ao. Cậu khẩn trương nhìn bốn phía, dường như hạ quyết tâm thật lớn mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Arthur.
“Ta….. Arthur, chúng ta không nên…… chúng ta không đúng……”
“Ngươi rõ ràng nói thích ta!” Ánh mắt Arthur dần dần ảm đạm, cánh tay kìm chặt Panda tới mức nổi lên gân xanh.
“Ừ thì là vậy, nhưng người nhà của ngươi–”
“Vậy thì được rồi.” Gương mặt sắp tức giận của thú nhân đột nhiên thay thế bằng một gương mặt khác, mỉm cười nói. Hắn không để ý Panda kháng nghị, cắn một ngụm lên cổ đối phương.
“Đói bụng thật lâu cuối cùng ta cũng được ăn no. Hùng hùng đáng giận, đói chết ta!”
“Arthur– ngươi, ngươi muốn ăn ta!” Panda đột nhiên trợn mắt, mặt trắng bệt.
“Đúng vậy.” Thú nhân mỉm cười xấu xa, cố ý nhe hàm răng nhọn hoắc với tiểu hùng, còn giả bộ hung tợn: “Tiểu hùng ngốc của ta, ta sẽ ăn sạch ngươi, ngay cả xương cũng không còn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.