Khôngbiết từ khi nào, có một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ngoài cửa động. Đôi mắt hổ phách tản mát ra quang mang sắc bén, phóng về phía nơi âm u, đánh giá Panda.
“Thuấn, tình huống tấn mãnh long thế nào.” Arthur xoa đầu tiểu hùng, đứng dậy bước về phía thú nhân trẻ tuổi. Hắn bước ra khỏi bóng tối, để lộ ra cơ thể giống đực cao lớn cường tráng; thú văn lốm đốm màu đen trên ngực tạo thành một bức tranh vẽ kì lạ, rất sống động, như một con hắc báo đang lao vun vút!
Thuấn đi tới vài bước, cơ thể thon dài tráng kiện, gương mặt tuấn lãng chậm rãi bước ra khỏi ranh giới sáng và tối, hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời. Đôi mắt vàng ươm thâm trầm, cánh môi mím lại không nói một lời làm ngươi ta cảm nhận được khí thế vô hình như cực kì nguy hiểm.
“Là cậu ta sao?” Thuấn không trả lời câu hỏi Arthur, tương phản hắn nhếch khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Panda. Nụ cười này làm ngũ quan hắn trở nên nhu hòa, sóng mũi thẳng, khóe môi khẽ nhếch lên, không thể tìm được khí chất nguy hiểm khi nãy.
Hắn đang nói cậu sao? Vệt đỏ trên mặt tiểu hùng vẫn chưa lui, thân thể co rụt lại, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, âm thầm đánh giá thú nhân trẻ tuổi trước mắt.
Arthur mỉm cười, gật đầu với bạn tốt. Bởi vì theo góc độ, Panda không nhìn thấy nụ cười ấm áp sủng nịch của hắn; thật giống như 3 tháng trước, Arthur luôn có nụ cười trên môi.
“Tình huống không lạc quan.” Thuấn ngồi lên chiếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540110/quyen-5-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.