“Nhanh lên nhanh lên ~~” Arthur vểnh mỏ, khẩn cấp nhào tới.
Panda siết chặt hai nắm tay, không ngừng hít sâu vài hơi, lúc này mới kiềm chế được xúc động muốn tát hắn một cái. Cậu cố lựa chọn ngôn từ, cố ‘câu thông’ với thú nhân: “Lợi Lan là bạn tốt của ta, tặng hoa vì muốn chúc mừng cậu ta kết làm bầu bạn với Mặc Gia Khắc, không có ý tứ khác.”
“Ta mặc kệ!” Arthur dám dính tới ôm Panda, giống như một đứa nhỏ bất đồng. Hắn vùi đầu vào cổ tiểu hùng, thú hóa ra cái đuôi cọ cọ giữa hai chân tiểu hùng~
“Ta chính là muốn ngươi hôn!” Ngay cả khẩu khí cũng vô cùng cuồng vọng cộng vô sỉ.
Panda thở dài, đẩy đầu Arthur, bảo trì khoảng cách nhất định với hắn: “Ta là giống đực, ta sẽ không hôn ngươi.” Ngữ khí cậu cương quyết dị thường. Trong thế giới thú nhân tình trạng này cậu cũng thấy qua không ít, nhưng tộc trưởng nói như vậy không đúng, không thể sinh ra tiểu thú đáng yêu.
“Ngươi chán ghét ta sao?” Arthur chớp mắt mấy cái, vẫn chưa từ bỏ ý định áp người tới. Hắn mở song chưởng ôm chặt tiểu hùng trong lòng mình.
“Không phải nguyên nhân này!” Panda buồn bực kêu to, dùng sức giãy dụa, hai gò má cùng lỗ tai đã đỏ bừng.
Thú nhân chưa từ bỏ ý định, càng dùng sức ôm lấy tiểu hùng: “Nếu không chán ghét thì chính là thích.” Hắn há mồm, một ngụm cắn lên vành tai tròn đang rung động, ngậm vào miệng tinh tế liếm lộng.
“Arthur!” Panda trừng to mắt, hai chân mềm nhũn, thuận thế bị thú nhân áp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540085/quyen-5-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.