Ấu lộc bị Panda ôm vào lòng, tròng mắt đen láy tràn ngập hoảng sợ. Lớp da lông màu vàng nâu của nó trơn nhẵn, bóng loáng, tứ chi dài nhỏ cuộn lại một chỗ, bộ dáng đáng thương làm tiểu hùng không đành lòng buông tay.
“Đây là ngươi bắt được?”
Mặc Gia Khắc hơi nhíu mi, không ngờ Panda săn được một con tốc lộc, tuy trong lòng cậu ôm chỉ là một con ấu lộc.
“Đúng vậy! Lần này may mà–” Tiểu hùng vui sướng nói, lời dâng tới miệng mới nhớ tới lời Arthur căn dặn.
Cậu vội vàng sửa miệng, dưới tình thế cấp bách suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi mình: “May, may mà có Mặc Gia Khắc, ngươi dạy kĩ xảo đi săn……. ha ha….. ha ha, cáp……”
Hùng nhân cao lớn chậm rãi gật đầu, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười tán thưởng. Hắn vươn đại chưởng, khẽ vuốt trán tiểu hùng cổ vũ: “Lần này ngươi qua ải, phải tiếp tục cố gắng.”
“Ân!” Panda gật mạnh đầu, vui cười hớn hở ôm chặt nai con trong lòng.
“Mặc Gia Khắc, ta….. ta có thể……”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Panda khép mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể không ngừng run rẩy của nai con, động tác vô cùng ôn nhu: “Ta muốn thả nó.” Cậu ngẩng đầu, ánh mắt mong đợi nhìn hùng nhân: “Có thể chứ? Mặc Gia Khắc?”
“……….” Hùng nhân trong lòng thầm trợn trắng mắt, quyết định thu hồi tán thưởng khi nãy.
Vốn nghĩ Panda có chút tiến bộ, xem ra đã đánh giá cao cậu ta–người thiện lương không thích hợp sinh tồn trong rừng rậm nguy cơ bốn phía. Chỉ có giống cái cùng đứa nhỏ mới không hiểu ý nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540084/quyen-5-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.