Gió gào thét, cảnh sắc rực rỡ dưới chân không ngừng biến hóa: thảo nguyên── rừng rậm ── sơn cốc, rốt cuộc, cổ thụ khổng lồ xuất hiện trước mắt ba người.
Sắc trời đã tối đen, ánh trăng treo trên không trung tỏa ra ánh sáng ôn hòa làm nổi bật yên tĩnh cũng ôn hòa của ban đêm. Sương mù dày đặc, dưới ánh trăng dịu dàng như được nhuộm một lớp màu bạc. Gió lướt qua làm cành lá ‘rì rào’ rung động, âm thanh nhịp nhàng như nảy ra từ ánh trăng mông lung, sâu xa, tuyệt vời làm người ta say mê.
“Chiêm chiếp──” Điểu long canh giữ cổ thụ ngửi được mùi mãnh sư xa lạ tràn ngập nguy hiểm, rống to một tiếng sau đó giương rộng cánh đề phòng nhìn Ngang.
“Suỵt, là ta.” Arcelor cười vỗ về ‘hộ vệ’ tận trung với công tác, điểu long thoải mái ngẩng đầu lên, cọ cọ lòng bàn tay ưng nhân.
“Phát hiện cái gì? A a a──” Bị tiếng kêu của điểu long chú ý, vài dũng sĩ ưng tộc bay tới. Bọn họ nhìn thấy Arcelor đều trừng mắt, kích động ngay cả nói cũng không xong.
“Arcelor! Ngươi đã trở về!”
“Trời ạ, thật là ngươi?”
“Tốt quá, ngươi cuối cùng cũng quay về bộ lạc!”
“Ta đi thông tri tộc trưởng.”
“A, Arcelor…….”
Một tộc nhân hào hứng chạy đi tìm lôi, mấy người còn lại lập tức kéo cậu li xa Ngang một chút nhỏ giọng hỏi: “Là mãnh sư này tìm được ngươi sao? Y cũng muốn ở lại bộ lạc à?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Acelor sao bên cạnh ngươi còn một đứa nhỏ? Chẳng lẽ là con──” Vị tộc nhân kích động còn chưa nói xong đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540061/quyen-4-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.