Ánh mặt trời ấm áp, xuyên qua khe lá thành những đốm nhỏ chiếu lên người ưng nhân đang say ngủ. Mái tóc đỏ rực, phản xạ ánh sáng phát ra màu đỏ rực chói mắt, ôn nhu xõa trên bờ vai. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ truyền tới, một tảng lớn ánh sáng mặt trời bị chặn lại. Thú nhân cao lớn cẩn thận ngồi bên người ưng nhân, nhẹ nhàng nâng cậu lên, để cậu dựa vào ngực mình. Ngang nhìn không chớp mắt, nhìn Arcelor đang say ngủ có chút ngây ngốc. Y đột nhiên nhớ tới gì đó, ánh mắt như được châm lửa, long lanh như một đứa nhỏ đang hưng phấn. Y cúi đầu, nhẹ nhàng áp lỗ tai lên bụng Arcelor, tâm tình vô cùng kích động chăm chú lắng nghe…….. Đại khái là cảm giác có chút khó chịu, ưng nhân đột nhiên trở mình; tuy vẫn chưa tình nhưng cũng làm thú nhân bị dọa chết khiếp. Ngang vội vàng ngồi thẳng dậy, quy củ ngồi ở một bên, ánh mắt chằm chằm không phút nào rời khỏi đối phương. Ngang biết Arcelor bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình, y không thể nóng vội. Y hiểu muốn Arcelor chân chính tiếp nhận mình còn phải đi một chặng đường rất dài. Nhưng ít ra hiện tại Arcelor đã không còn bài xích khi y đứng bên cạnh nữa, đây là một bắt đầu tốt! Y chậm rãi, từng bước để Arcelor tiếp nhận mình; mặc kệ là phải trả bao lâu, y sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến một ngày Arcelor có thể mở cửa lòng với mình! Y sẽ làm Arcelor cảm nhận, mình so với bất cứ kẻ nào trên thế gian này, sẽ làm cậu hạnh phúc nhất! “Tỉnh?” Người trong lòng mê mang hé mắt, Ngang tận lực khắc chế mình, nhưng khóe miệng nhếch cao tiết lộ tâm tình khoái trá của chủ nhân. Đây là cảnh sắc y yêu thích nhất: lúc mới tỉnh ngủ đôi mắt xám tro của Arcelor còn mang theo chút mê mang. Đại khái là vẫn chưa thanh tỉnh, gương mặt xinh đẹp có chút mơ mơ màng màng, phải qua một hồi mới ‘chân chính’ tỉnh lại. Ngang rất tự đắc vì phát hiện nhỏ này, nhưng y cũng không biết, rất hiếm khi Arcelor lộ ra tư thái không chút phòng bị như vậy──chỉ khi ở bên cạnh người mà cậu thực sự an tâm, cậu mới gỡ bỏ cảnh giác! Có lẽ, không riêng gì Ngang, ngay cả Arcelor cũng không biết──trái tim của cậu, bất trung bất giác đã xem Ngang là người có thể cho mình cảm giác an toàn nhất….. “Ưm, ta ngủ bao lâu rồi?” Arcelor lên tiếng, cơ thể vẫn không động đậy, như cũ dựa vào trên vai Ngang. “Cỡ nửa ngày, đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?” Arcelor gật đầu, giây tiếp theo bữa tối phong phú đã được chuẩn bị sẵn lập tức bày ra trước mắt. Không đợi cậu lấy lại tinh thần, cơ thể đã quen được hầu hạ bắt đầu chờ đợi được phục vụ. Dạo này cứ mở mắt ra là thấy Ngang; ngay cả lúc ngủ người này cũng xuất hiện trong mộng. Giống như chính là một nửa của cậu vậy, Ngang rõ ràng biết cậu nghĩ cái gì, lúc nào mệt, lúc nào đói………ngay cả đứa nhỏ trong bụng đang nghịch ngợm đá loạn──Ngang vừa ra mặt một cái liền trở nên ngoan ngoãn. Thói quen thật đáng sợ! Arcelor nhịn không được thở dài, cảm giác quá mức an nhàn này cũng thực nguy hiểm. Ngang đang từng bước thâm nhập vào cuộc sống của cậu: chỉ cần những nơi tầm mắt cậu nhìn tới nhất định sẽ xuất hiện thân ảnh cao lớn kia, trong không khí lúc nào cũng lưu lại hơi thở quen thuộc, thời khắc nào cũng nhắc nhở sự tồn tại của Ngang……. ngay cả đứa nhỏ trong bụng mà cậu vô cùng chán ghét dần dần cũng trở thành một phần cuộc sống. “Sao lại thở dài, không thoải mái sao? Hay đứa nhỏ lại──” Giọng nói Ngang vô cùng lo lắng, bàn tay to lập tức áp lên thắt lưng Arcelor. “Không có việc gì.” Arcelor đẩy tay y ra, thản nhiên nói. Ngang giống như bị hắt một chậu nước lạnh, nhất thời nhụt chí ngồi trở lại bên cạnh ưng nhân, ủ rũ không lên tiếng. “Đứa nhỏ này có phải vô luận làm thế nào cũng không bỏ được.” “Ngươi──!” Nghe thấy lời nói lạnh lùng của Arcelor, Ngang mới biết tới bây giờ cậu vẫn muốn bỏ đứa nhỏ của bọn họ, cơn tức lập tức bùng nổ. Y ‘soạt’ một tiếng đứng lên, liên tục hút vài ngụm khí mới có thể áp chế lại lửa giận trong lòng: “Nếu muốn bỏ đứa nhỏ tương đương đi tìm tử lộ! Ngươi── vì cái gì không thể tiếp nhận nó!” Thân hình cao lớn có chút run rẩy. Ngang vốn tưởng rằng những điều mình làm có thể một ngày nào đó Arcelor sẽ không còn bài xích đứa nhỏ trong bụng mình….. nhưng vì cái gì, chẳng lẽ tất cả những gì y làm căn bản đều vô ích cả sao?! Arcelor thản nhiên liếc mắt một cái, gương mặt tràn ngập uất hận. Vì sao cậu phải có đứa nhỏ này! Cậu tuyệt đối không thừa nhận mình là giống cái nhu nhược! Trước lúc gặp Ngang, cậu có bao giờ bị khuất nhục đè dưới thân như vậy? Cho dù đổi lại là Ngang, nếu một ngày nào đó y mang đứa nhỏ, y có bình tĩnh như hiện tại không! “Ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi một chút cảm giác cũng không có?” Âm thanh của Ngang rất nhẹ, còn có một tia chờ mong. “Arcelor, đó là con của chúng ta a! Là đứa nhỏ của ta và ngươi!” “Ta cũng không yêu cầu ngươi làm cái gì, hết thảy đều là ngươi tự nguyện.” Arcelor quay đầu lạnh lùng nói. “Ngươi!” Nhất thời, ánh mắt ôn hòa của Ngang trở nên hung ác, y lạnh lùng nhìn Arcelor, vô tình trên người tản mát ra một cỗ hàn khí cùng áp bách. Hàm dưới co rúm lại, ngay cả con mắt bị mù cũng co rút đau đớn. Ngang đột nhiên cất tiếng cười to: “Ngươi nói đúng, hết thảy là ta tự tìm.” Từ bỏ tôn nghiêm, bỏ xuống cao ngạo cùng tự tôn của mãnh sư, đổi lấy cũng chỉ là một câu như vậy có thể không buồn cười sao? Âm thanh trầm thấp mang theo một tia cô tịch, tang thương, không bao giờ khôi phục được khí phách lúc xưa; âm thanh này vang vọng vào tai Arcelor, giống như một cây búa từng nhát đập mạnh vào lòng ngực cậu, ngay cả trái tim cũng cảm thấy nặng nề….. Thú nhân siết chặt nắm tay, tựa hồ đang cố gắng kiềm chế. “Ta ra ngoài một chút.” Y xoay người không hề nhìn ưng nhân một cái, giương rộng cánh bay ra ngoài, rất nhanh liền biến mất trong màu đỏ hoàng hôn. Từ đầu đến cuối, Arcelor không nói câu nào, thẳng tới khi trong miệng truyền tới mùi máu tươi nhàn nhạt, lúc này cậu mới phát hiện──môi dưới bị cắn chặt đã sớm bật máu…… Thú nhân như phát điên lao trên cánh đồng bát ngát, tiếng gầm gừ áp lực không ngừng bật ra khỏi cổ họng. Hoa văn cổ xưa lan tràn toàn thân Ngang; lông mao hoàng kim kéo dài xuống tận đuôi; mắt bên phải vẫn còn nguyên vẹn nhưng vì cảm xúc quá mãnh liệt mà trở nên đỏ sậm. “Đáng giận──đáng giận a──” Y quỳ rạp xuống đất, bàn tay hóa thành móng vuốt bấu sâu vào mặt đất; thân hình cao lớn khắc chế không được mãnh liệt run rẩy, giống như một dã thú bị thương. Ngang cắn chặt răng, biểu tình trên mặt không thể nói rõ là bi ai hay phẫn nộ, càng nhiều hơn chính là một loại bi thương gần như tuyệt vọng……… Qua một hồi lâu, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai y. Ngang cứng đờ, trong nháy mắt dừng lại tất cả động tác tự tổn hại mình. “Trở về đi.” Âm thanh của Arcelor vẫn lạnh nhạt như bình thường, thản nhiên, như một dòng suối mát lạnh chảy qua đáy lòng. “Trở về đi, những lời đó…….ta sẽ không bao giờ lập lại nữa.” Trái tim Ngang nhất thời ngừng đập, tiếp đó lại nhanh chóng nảy lên. Y chậm rãi đứng lên, cẩn thận quay người lại, tiếng hít thở có chút ồ ồ. “Ngươi….. nguyện ý giữ nó lại?” Nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh mắt Ngang lập tức trở nên nóng rực, gương mặt xuất hiện một nụ cười thuần khiết làm lay động lòng người. Y sống chết ôm lấy Arcelor, một đoạn thời gian dài vẫn duy trì động tác này, ôm lấy đối phương, thật chặt……. Đột nhiên, vài giọt chất lỏng ấm áp nhiễu lên vai──Arcelor trừng to mắt, lồng ngực thoáng chốc như được một dòng chất lỏng ấm áp bao trùm! Chậm rãi, cậu nhắm mắt lại, hai tay đưa lên ôm chặt lấy Ngang…….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]