Ưng nhân đảo mắt một vòng mớ hỗn loạn xung quanh, trong lòng không ngừng nói chính mình không cần chấp nhặt với Ngang, nhưng làm vậy không những không có hiệu quả, còn bị tính tình lỗ mãng của mãnh sư chọc tức chết đi được.
Còn nữa, lời nói của Arthur là sao? Nhiều năm không gặp, câu đầu tiên cư nhiên đã hỏi tội mình!
Arcelor thở dài, thu hồi cánh đáp xuống trước mặt Arthur.
“Ta cùng hắn không quan hệ.”
“Cái gì?” Ngang bất mãn kêu to. Y vừa định theo thói quen nhào tới ôm chặt ưng nhân, nhưng khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt sắc bén của đối phương chỉ đành ngượng ngùng thu hồi móng vuốt.
Arthur hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Arcelor.
“Arcelor, đừng như vậy, nghe ta nói đi.” Ngang sờ sờ mũi, ngữ khí vô cùng ủy khuất: “Ta đã nhẹ tay rồi, không có giết đám hùng nhân này là đã quá khách khí với bọn họ!”
“Khách khí? Chính ngươi đã từng đáp ứng cái gì?”
“…….” Ngang bĩu môi, không tình nguyện nói: “Không được dùng loạn vũ lực, không được tùy tiện bắt nạt kẻ yếu……. nhưng mà Arcelor, đám hùng nhân này không phải kẻ yếu, bọn họ suýt chút nữa đã giết ngươi a──”
“Đó cũng là chuyện của ta, không quan hệ tới ngươi.” Arcelor lạnh lùng nói.
Nhìn thấy bi thương chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất trên mặt Ngang, lồng ngực như toát ra một ngụm ác khí, thoải mái rất nhiều; nhưng gần như trong nháy mắt lồng ngực cậu lại ẩn ẩn đau đớn.
“Ngươi đã thề rồi, nếu làm trái thì sao.”
Gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540054/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.